Boss Là Nữ Phụ

Chương 614 : Tổng tài phá sản (6)

Ngày đăng: 22:20 28/04/20


Hàn Hiểu bị hành động bất ngờ rút kiếm ra của Thời Sênh dọa một trận. Mãi đến khi Tiêu Linh Lung vừa gào thét của bỏ chạy cô mới bình tĩnh lại.



Hình như cô đâu có chuẩn bị cho Liễu tổng mấy đồ chơi như thế này nhỉ?



Cây kiếm giống y như thật.



Liễu tổng mang về từ lúc nào vậy?



Trong đầu Hàn Hiểu tràn ngập dấu chấm hỏi.



Thời Sênh cầm kiếm chọc chọc chú chó Samoyed đang nằm rạp dưới đất. Chú chó Samoyed tội nghiệp đáng thương kêu ư ử.



Khóe miệng Hàn Hiểu giật giật, sao lại có cảm giác bây giờ Liễu tổng đang muốn chọc chết chú chó đó vậy?



Chú chó vô tội mà!



Xin chị rộng lòng nương tay!



“Xin lỗi Liễu tổng, em đã gây phiền phức cho chị rồi.” Hàn Hiểu áy náy xin lỗi, nếu không phải do cô mang chú chó này về đây, Tiêu Linh Lung sẽ không thể nào tìm đến tận cửa.



Tiêu Linh Lung cũng sẽ không nói ra những lời khó nghe như vậy.



Thời Sênh chọc một lúc lâu, cái tiếng rên rỉ ăng ẳng đó kêu mãi khiến trái tim Hàn Hiểu cũng phải mềm nhũn.



Chú chó đáng yêu như vậy, Liễu tổng, sao chị lại có thể nỡ ra tay được chứ?



“Cái thứ này, bao nhiêu tiền một con?” Thời Sênh bất thình lình thốt ra một câu.



Hàn Hiểu ngẩn ngơ, dè dặt trả lời, “Loại bình thường không đắt.”



Giống Samoyed bình thường cũng chỉ có mấy nghìn.



Thế nhưng những người sống ở đây đều là những người giàu có như thế, ai mà biết được chú chó này có phải đã được mạ vàng rồi không, nếu vậy thì giá trị của nó có lẽ phải tăng gấp mấy lần.



Tóm lại là chó bình thường không thể theo kịp.







Tiêu Linh Lung rất nhanh sau đó liền dẫn người quay lại, vừa hay nhìn thấy Thười Sênh đang chọc chọc chó của cô ta, túm lấy người bên cạnh chạy như bay đến, “Liễu Sênh Ca, cô không được phép động vào chó của tôi!.”




Diệp Phong không làm chủ được mà run lên cầm cập, quá lạnh.



Cái cảm giác ấy giống như đang mặc quần cộc đột nhiên bị rơi xuống một nơi băng tuyết ngập trời.



Hắn ta còn chưa đứng vững, cái ớn lạnh đó lại vút qua. Diệp Phong ôm Tiêu Linh Lung nhào sang bên cạnh. Hai người đó lăn đến bên cạnh khóm hoa.



Thời Sênh vừa bước lên phía trước hai bước, từ bên trên đột nhiên rơi xuống một thứ đồ vật màu da cam, vừa hay nện xuống bên cạnh chân của Thời Sênh.



Âm thanh ‘ Vù vù vù’ trong phút chốc đổ ào xuống, đàn ong vò vẽ đen nghìn nghịt từ trong tổ bay ra ngoài.



Thời Sênh: “…” Vận may của mình thật lợi hại quá đi!



Thiết kiếm khua khoắng trong không trung, đám ong vò vẽ còn chưa bay đến gần đã bị thổi bay theo đường kiếm, chúng chóng mặt chuyển hướng bay tứ tung trong không trung, trận hình đẹp đẽ bị làm cho phân tán hết.



Thời Sênh khua khoắng thêm một lần nữa, đàn ong vò vẽ bị đuổi đến phía Diệp Phong và Tiêu Linh Lung.



“A a…” Tiếng gào thét thảm thiết của Tiêu Linh Lung đột nhiên vang lên.



Diệp Phong chân tay lúng túng bảo vệ Tiêu Linh Lung, xua đuổi đám ong đó đi. Thế nhưng kết quả không như ý muốn, Diệp Phong chỉ có thể ôm Tiêu Linh Lung bỏ chạy.



‘Vù vù’ đàn ong vò vẽ đuổi theo sau.



Cuối cùng hai người đó được cứu dưới sự giúp đỡ của một đám bảo vệ.



Có điều hai người họ đều bị ong đốt rất thảm hại. Đặc biệt là Diệp Phong, cả khuôn mặt đều sưng phù. Khuôn mặt của Tiêu Linh Lung được Diệp Phong bảo vệ nên không có vấn đề gì lớn, chỉ là cánh tay cũng bị ong đốt khá thảm hại.



“Anh Phong.” Tiêu Linh Lung nắm lấy tay của Diệp Phong, khuôn mặt nhỏ đầy vệt nước mắt, giọng nói uất ức vô cùng, “Chính là Liễu Sênh Ca đã cố ý.”



Sắc mặt Diệp Phong thay đổi rất nhanh, kể từ sau khi hắn sở hữu phần mềm thần kỳ đó, hắn chưa bao giờ bị chịu ấm ức như thế này.



Tiêu Linh Lung lải nhải không ngừng, “… Liễu Sênh Ca phá sản rồi, sao cô ta lại có tiền mà sống ở đây chứ? Anh Phong, anh nói xem có phải là cô ta có bạn trai rồi không?”



Câu nói này nói thì dễ nghe, thế nhưng lại ngầm có ý là—Thời Sênh được người khác bao nuôi rồi.



Suy cho cùng một người tổng tài xuống dốc, sao có thể ở nổi một nơi cao cấp như thế này.



Sắc mặt của Diệp Phong quả nhiên nặng nề.