Boss Là Nữ Phụ

Chương 617 : Tổng tài phá sản (9)

Ngày đăng: 22:20 28/04/20


Có lẽ Diệp Phong đã nhìn thấy Thời Sênh, nhưng hắn ta lại không hề bước đến phía cô mà ngược lại dẫn theo Tiêu Linh Lung tiến về hướng phòng nghỉ.



Một mình Thời Sênh nhàm chán đứng ở góc phòng.



Đến khi buổi đấu giá bắt đầu, Diệp Phong mới dẫn Tiêu Linh Lung ra ngoài, điều kỳ cục đó là Tiêu Linh Lung lại thay một bộ đồ mới.



Sắc mặt Tiêu Linh Lung hồng hào như sắc bông hoa đào, ngượng ngùng e thẹn, giống như một cô vợ nhỏ đi theo Diệp Phong.



Ha hả…



Tốc độ ngủ với gái của Diệp Phong đúng là rất được.



Cả Lương Tình và Tiêu Linh Lung lúc này có lẽ đã đều bị Diệp Phong ngủ, em gái hàng xóm bị bệnh thần kinh chắc là vẫn chưa, ả sát thủ máu lạnh cũng chưa lên sân khấu.



Bốn người phụ nữ xung quanh Diệp Phong, một nửa số đó đều đã ngủ cùng hắn ta.



Nhưng khi Thời Sênh lại nhìn thấy Lương Tình bước vào hội trường, bộ quần áo trên người cũng đã được thay ra, biểu cảm trên khuôn mặt không khác Tiêu Linh Lung là mấy…



Mẹ nó, quả thật không biết xấu hổ!



Thời Sênh không chịu được nhìn thẳng mà lấy tay che trán, khâm phục tác giả.



Buổi bán đấu giá chính thức bắt đầu, Diệp Phong vừa bước ra đã liền vung tiền.



Hắn ta đấu giá một đống đồ loạn xì ngậu, thứ gì cũng có.



Con mắt Thời Sênh nheo lại, nhiệm vụ à?



Số tiền được dùng trong nhiệm vụ của Diệp Phong đều là số tiền mà hắn ta không cần phải bỏ ra, thế nhưng cũng sẽ có giới hạn, ví dụ như nếu vượt quá giá trị của vật phẩm đó thì số tiền vượt quá sẽ phải do Diệp Phong chi trả.



Thời Sênh lặng lẽ giơ tấm bảng đấu giá của mình lên.



“Số 52.”



Diệp Phong nhìn thấy cô giơ bảng, lập tức đấu với Thời Sênh.



“Số 7.”



“Số 3.”



“Số 52.”



“Số 7……”



Cả một buối bán đấu giá bỗng chốc biến thành cuộc đua của hai người.




“Dù sao thì người cuối cùng đưa tiền cũng không phải tôi.” Thời Sênh trả lời như đó là một điều đương nhiên.



“Liễu Sênh Ca, cô cố tình nâng giá.”



“Đúng vậy, không được à?” Thời Sênh nhìn người đó cười híp mắt, “Chút tiền này còn không có, còn không biết ngại nói mình là người có tiền sao?”



Mọi người: “…” Cô thừa nhận cũng thản nhiên quá nhỉ!



Buổi đấu giá không hề có quy định rõ ràng không được nâng giá. Dẫu sao thì đấu giá càng cao, số tiền mà buổi đấu giá kiếm được lại càng nhiều, ai mà không muốn kiếm nhiều tiền chứ?



Thời Sênh bận tối mắt mà vẫn thong dong nhìn đám người đó, “Bây giờ có hai cách, hoặc là các người tiếp tục ra giá, hoặc là các người ném tôi ra ngoài.”



Dừng một lúc rồi tốt bụng kiến nghị, “Ừm… Tôi kiến nghị các người nên chọn cách đầu tiên chứ muốn ném tôi ra ngoài thì các người không làm được.”



Mọi người: “…” Cái cô tổng tài phá sản này lại vẫn có thể hung hăng như vậy. Người đâu, lôi cái cô tổng tài phá sản này ra ngoài đi!!!



Câu nói cuối cùng khi không lại có hiệu quả y hệt với câu nói ‘Muốn chết thì mọi người cùng chết’.



Sự việc xảy ra trước đây khiến đám người này ai nấy đều có chút sợ sệt, luôn cảm thấy tổng tài phá sản đến đây để báo thù xã hội.



Cho nên bọn họ lựa chọn tiếp tục ra giá…



Giá đã được tăng lên đến con số bốn triệu sáu ngàn vạn.



Diệp Phong vẫn không hề từ bỏ ra giá, mỗi lần Diệp Phong ra giá xong lúc đó Thời Sênh mới lại ra giá, rõ ràng là gây khó dễ với Diệp Phong.



Một số người không khỏi tức giận trừng mắt nhìn Diệp Phong.



Diệp Phong phong lưu đa tình, có quan hệ nam nữ với nhiều cô gái như vậy, bây giờ bọn họ cũng phải chịu đen đủi cùng.



Thế nhưng thuận theo từng bước giá tăng cao, những người này cũng chỉ có thể lực bất tòng tâm, cứ nghĩ rằng bản thân có nhiều tiền, nhưng đến đây rồi mới phát hiện, bản thân nghèo đến nỗi phải cạp đất mà ăn.



“Sáu trăm triệu năm ngàn sáu trăm vạn.”.”



Cái giá này đã là giá trị cao nhất của Lucky, nếu còn tiếp tục tăng cao thì sẽ không đáng.



Những người ra giá đều lần lượt bỏ cuộc.



Cuối cùng chỉ còn sót lại ba người.



Diệp Phong, Thời Sênh và một gã đàn ông mặc vest.



Gã đàn ông mặc vest ngồi thẳng đứng, không nói lời nào mà chỉ lặng lẽ giơ bảng.