Boss Là Nữ Phụ
Chương 627 : Tổng tài phá sản (19)
Ngày đăng: 22:20 28/04/20
Chứng cứ Thời Sênh không ở hiện trường rất đầy đủ. Lúc cô rời đi, hình ảnh trong camera giám sát cho thấy Tiêu Linh Lung còn đang đứng phía sau Diệp Phong, tuy là mặt cắt không còn giọt máu song nhìn thì vẫn có vẻ bình thường.
Điều đáng ngờ ở đây chính là sau khi Thời Sênh rời khỏi, camera giám sát liền hỏng luôn. Nhưng mà camera giám sát bên ngoài đã chụp được rõ ràng rằng Thời Sênh vẫn luôn đứng bên ngoài, còn có Hàn Hiểu làm chứng nữa. Vậy nên chuyện lần này, ngoài việc cô báo cảnh sát một trường hợp giả và rồi trở thành thật ra thì không có điểm nào đáng nghi cả.
Cảnh sát hình sự lần lượt kéo tới, tất cả đều quan tâm đặc biệt tới Thời Sênh.
Tử thần bám vào cô nàng có bệnh này sao?
Nói tới mạng người liền biến thành mạng người thật.
Vì người chết là con gái vàng ngọc của Tiêu Mậu, Cục trưởng Trương không thể không đích thân qua đó.
Dĩ nhiên, nguyên nhân chủ yếu vẫn là nghe nói đồ thần kinh Thời Sênh cũng có mặt tại hiện trường.
“Cô Liễu…” Cục trưởng Trương bất đắc dĩ nói một câu.
Thời Sênh nhoẻn miệng cười, “Cục trưởng Trương, đã lâu không gặp.”
“…” Không hề muốn gặp lại đồ thần kinh có khuynh hướng bạo lực như cô chút nào, “ha ha, lâu rồi không gặp. Cô Liễu tới đây ăn cơm sao?”
“Nếu không thì tới đây giết người chắc?”
Cục trưởng Trương: “…” Cô còn như vậy tôi sẽ gọi điện cho bệnh viện tâm thần đó!!
Trước kia, bọn họ có tìm người tới giám định xem có thật là cô ấy bị thần kinh hay không, nhưng cô gái này tư duy rõ ràng, ngoài việc thỉnh thoảng tung ra vài câu nói có chút đáng sợ ra thì không hề có hành vi nào khác vượt tiêu chuẩn.
Không thể vì tư tưởng của cô ấy nguy hiểm mà bắt cô ấy lại được đúng không?
Chỉ vì chuyện bắt người này mà cục cảnh sát bọn họ bận tới tối tăm mặt mũi.
“Cô Liễu có nhìn thấy kẻ nào tình nghi không?” Bởi vì không có ai đồng ý lấy khẩu cung của Thời Sênh, vậy nên Cục trưởng Trương chỉ có thể tự mình ra tay.
“Tôi thấy ai cũng đều đáng nghi hết.”
“… Tại sao cô Liễu lại báo khống cho cảnh sát là có người giết người?”
“Như vậy mấy người mới tới đây nhanh được.”
Thời Sênh giơ tay lên như muốn đánh tài xế, tài xế lập tức ôm đầu, “Tôi tôi… chỉ là tôi tới đưa đồ thôi mà. Tôi không biết chuyện gì hết.” Tài xế lấy từ phía sau một giỏ hoa hồng.
Thời Sênh: “…” Đần độn!
Thời Sênh chỉnh lại cổ áo cho tài xế, ngữ khí u ám, “Nói lại với Diệp Giản, nếu như hắn ta còn dám tiếp tục chơi trò này, ông đây sẽ giết hắn.”
Tài xế vẫn tiếp tục run rẩy. Ban nãy hình như hắn chẳng nói gì cả. Chắc chắn là hắn không nói gì.
Thời Sênh thả tài xế ra, đưa tay vỗ vỗ vai hắn, hơi mỉm cười, “Giúp tôi chuyển nốt câu này, có bản lĩnh thì tự mình tới gặp tôi, núp đằng sau làm rùa rụt cổ thì ra cái đồ gì.”
Tài xế luôn cảm thấy cô gái trước mặt mình cười thật đáng sợ. Câu nói đó dù có giải thích như thế nào thì cũng là đang chửi người, không phải sao?
Tài xế sợ Thời Sênh đánh hắn nên gật đầu lia lịa, quả nhiên là người thiếu gia chọn có khác, đều bạo lực như vậy, sợ quá, những ngày tháng sau này khó mà qua rồi.
Hàn Hiểu đứng bên cạnh nhìn mà lơ ngơ chẳng hiểu gì, hoàn toàn không thể theo kịp tư duy của Tổng giám đốc của mình.
Diệp Giản là ai?
Chính là người thời gian vừa qua tặng Thời Sênh quà sao?
Tại sao Liễu tổng lại biết được?
Thời Sênh muốn biết được người đứng sau có gì khó không?
Có thể điều động được nhân viên của chung cư, lên mạng tra tìm kết hợp với những người đã xuất hiện, Thời Sênh rất dễ dàng tìm ra thân phận của người này.
Diệp Giản.
Là một trong những vai phản diện của truyện này, nhưng mà tính cách hắn vốn thần kinh, nghe nói yêu ghét bất thường, có khuynh hướng bạo lực, càng đáng sợ hơn nữa là hắn có niềm đam mê đặc biệt.
Là niềm đam mê đặc biệt gì thì không biết được, kịch bản cũng không miêu tả chi tiết.
Còn tại sao là một trong những vai phản diện thì…
Bởi vì vai phản diện bị nam chính giẫm đạp quá nhiều, hơn nữa ai cũng rất trâu bò, vậy nên Diệp Giản chỉ có thể có danh hiệu là một trong số những vai phản diện chứ không thể xưng bá toàn văn được.