Boss Là Nữ Phụ
Chương 641 : Phó bản có độc (2)
Ngày đăng: 22:21 28/04/20
Nói trắng ra, game này xoay quanh câu chuyện về nữ chính ngốc ngếch dựa vào đại thần, cuối cùng mượn bàn tay vàng để xưng bá trong trò chơi...
Vậy điều này liên quan gì tới NPC là cô?
Liên quan rất lớn!
Nam chính Lương Bỉnh và nữ chính Nhạc Cẩn là anh em trên danh nghĩa. Cha của Lương Bỉnh lấy mẹ Nhạc Cẩn, vì vậy hai người cùng có tên trong hộ khẩu gia đình.
Nhưng Nhạc Cẩn gặp tai nạn trở thành người thực vật. Sau khi Nhạc Cẩn biến thành người thực vật, Lương Bỉnh mới phát hiện mình đã thích Nhạc Cẩn, vì vậy nghĩ đủ mọi cách đánh thức Nhạc Cẩn.
Vì vậy game [Loạn thế giang hồ] này mới được nghiên cứu phát triển.
Lương Bỉnh muốn giúp Nhạc Cẩn sống lại trong game, nói không chừng cô ấy có thể tỉnh lại. Thực tế chứng minh Lương Bỉnh đã thành công.
Nhạc Cẩn thực sự đã dùng thân phận của người chơi xuất hiện trong game.
Mà muốn nghiên cứu được một hạng mục như này chắc chắn phải có hy sinh.
Hoa Mông Mông chính là vật hy sinh.
Cô cũng là một người thực vật, là cơ thể sống đầu tiên được tiến hành thực nghiệm. Lần thực nghiệm đầu tiên chắc chắn sẽ xảy ra nhiều vấn đề.
Hoa Mông Mông không xuất hiện với vai trò người chơi mà là NPC.
Đội nghiên cứu phát triển đã không tìm thấy người trong Tân Thủ Thôn và cho rằng cô không thành công nên đã từ bỏ cô. Nhưng không biết vì sao tư duy của cô ấy luôn tồn tại, tồn tại trong cơ thể của NPC Hoa Mông Mông.
Nhưng khi đó, game chưa đổi mới, không ai biết Hoa Mông Mông mà Hoa Mông Mông cũng không biết mình ở nơi nào.
Cô không biết mình ở trong tòa cung điện ấy đợi bao lâu. Bên ngoài tối đen, cô ngoài thấp thỏm thì cũng chỉ biết sợ hãi.
Sau khi game đổi mới, bản đồ bị phát hiện, bên ngoài xuất hiện cảnh sắc khác.
Hoa Mông Mông tò mò đi ra, kết quả không rõ biết tình hình bên ngoài thế nào đã bị người ta đánh.
NPC không cảm nhận được gì nhưng do không hiểu vì sao bị đánh nên Hoa Mông Mông đánh trả theo bản năng.
NPC này được thiết lập là loại BOSS rất mạnh, cho dù Hoa Mông Mông không biết chơi game, nhưng chẳng cần tốn ít lực khí nào cũng có thể làm cho mấy game thủ khác tử vong.
Sau này, Hoa Mông Mông biết mình đang ở trong một game, biết mình vẫn ở thế giới trước kia, cô liền muốn tìm người giúp chuyển lời, tìm cha mẹ cô tới cứu cô.
Người chơi còn cho rằng là thiết lập của game, dồn dập lên kênh Thế giới hỏi.
Vừa lúc bị nam chính nhìn thấy, nam chính đi gặp Hoa Mông Mông, xác nhận cô thực sự là người thực nghiệm đầu tiên thì đồng ý giúp cô ra khỏi game với điều kiện cô không được nói cho ai biết việc này.
“10 người.”
Năm người một tổ đội, mười người là một đoàn.
Bug rồi!
Đánh cô chỉ có thể tổ đội mà? Tại sao có thể đánh đoàn thể?
Mẹ kiếp!
“Đi, ra ngoài xem sao.” Thời Sênh vung tay áo một cách bá đạo, nhưng mà tay áo lại rộng quá nên nhìn rất phiêu dật, che cả vẻ mặt của Thời Sênh.
Lật bàn!
Cái gì mà giúp ông đây vênh váo chứ?
Thời Sênh cởi hết đám lụa lằng ngoằng trên người ra, cởi tiếp tới áo choàng trên người và chọn trong túi trang bị một bộ y phục thích hợp với chiến đấu.
Thời Sênh đi ra khỏi đại điện, một đám tiểu đệ có nick ‘Thần Quyết Cung Cung Chúng’, ở quảng trường, ở đầu kia đại điện có mấy người chơi đang đánh quái.
Trong đó có mấy người Thời Sênh thấy quen.
Chính là mấy người chơi lúc trước bị chết nhưng vẫn nằm nói chuyện với nhau.
Một Sợi Nắng là bang chủ của Mộng Hồi Tây Đường. Yếu Đuối, Giang Hồ Tiểu Bạch Lang, Uy Phong Đường Đường đều là bang chúng của Mộng Hồi Tây Đường
Những người khác là thành viên bang khác.
Những người đánh tiểu quái rất nhanh, đánh xong xông thẳng tới chỗ Thời Sênh, không nói lời nào liền tung kỹ năng.
Thời Sênh rút ra quyền trượng.
“Hoa Mông Mông cầm quyền trượng rồi! Mẹ kiếp! không phải ngươi nói cuối trận cô ta mới rút ra quyền trượng sao?”
Quyền trượng vừa rút ra, bên đó đã nổ tung.
“Chú ý máu, bọn ta xông tới.” Một Sợi Nắng nhanh chóng ra lệnh.
Mấy người của Mộng Hồi Tây Đường lập tức đi theo Một Sợi Nắng. Dưới sự yểm hộ của những người khác, bọn họ đã tới được phía dưới bậc thềm mà Thời Sênh đứng.
Nhưng bọn họ vừa đứng vững, vẫn chưa kịp phóng kỹ năng thì đã đều nằm rạp xuống.