Boss Là Nữ Phụ
Chương 672 : Phó bản có độc (33)
Ngày đăng: 22:22 28/04/20
“Cô… cô còn chưa ngủ?” Kinh Huyền đưa tờ giấy viết xong tới trước mặt Thời Sênh.
Thời Sênh đứng bên giường, khom người nhìn thẳng vào Kinh Huyền, “Ngủ cùng anh cơ!”
Kinh Huyền ngây ra nhìn cô.
Thời Sênh cười, “Đùa anh đó.”
Thời Sênh đắp chăn cho anh xong, quay người đi tới chiếc bàn bên cạnh.
Kinh Huyền đưa tay sờ sờ ngực, đập nhanh quá!
Đèn phòng bị cô tắt rồi, chỉ có chỗ chiếc bàn có ánh sáng, Kinh Huyền kéo chăn xuống, nhìn trộm cô.
Cả người cô đều bị ánh sáng dịu dàng bao trùm, giống như vật sáng, xua tan bóng tối và cô đơn xung quanh.
Cô ấy đều tốt như vậy với tất cả mọi người sao?
Kinh Huyền không biết mình đã ngủ từ khi nào, trong mơ anh lại trở về nơi lần đầu gặp cô.
…
Kinh Huyền hồi phục rất tốt, chỉ là vẫn không thể lên tiếng, bác sĩ nói dây thanh của hắn bị tổn thương, muốn hồi phục rất khó.
Kinh Huyền không để ý lắm điều này, hắn còn có thể viết.
“Anh đang nhìn gì?” Thời Sênh thấy Kinh Huyền nhìn chằm chằm vào gương cả nửa ngày, hiếu kỳ đi tới.
Kinh Huyền chỉ chỉ vào gương, thần sực có chút không vui, cầm điện thoại Thời Sênh cho, đánh chữ, “Vì sao tôi là bộ dạng này? “
“Anh vốn chính là như vậy.” Thời Sênh ngó ngó gương, không có gì không đúng.
Ngón tay Kinh Huyền rất nhanh trượt trên màn hình, “Như vậy trông tôi trẻ con quá.”
Hắn ở thế giới đó rõ ràng không phải như vậy.
Nhưng ở đây, lại giống như học sinh trung học.
“Nhỏ chút cũng tốt.” Thời Sênh nghiêm túc gật đầu.
Kinh Huyền nhìn trừng trừng cô ấy.
Kinh Huyền mất thăng bằng, ngã nhào lên người Thời Sênh.
Thời Sênh kéo hắn về phía sau, đóng cửa ‘rầm’ một tiếng.
Sau đó kéo cửa xe phía sau, bình tĩnh nói: “Ra đây.”
Bên trong hồi lâu không có động tĩnh, Thời Sênh kiên nhẫn đợi. Mấy phút sau, mới có một thiếu nữ gầy yếu từ bên trong đi xuống, trên người mặc quần áo bệnh nhân mà Thời Sênh vô cùng quen thuộc, trong tay cầm một chiếc gậy sắt nhọn hoắt, bên trên vẫn dính máu.
“Xin lỗi, tôi chỉ là muốn núp.” Cô gái có lẽ bị dọa sợ rồi, cả người đều đang run, “Có người muốn bắt tôi... xin lỗi.”
Thời Sênh nheo mắt nhìn cô gái này.
Nhạc Cẩn…
Mẹ kiếp, khi cô đi rõ ràng đã khóa cửa xe, sao cô ta có thể lên được?
Sắc mặt Nhạc Cẩn tái nhợt, quần áo trên người ít nhiều dính máu, chân trần, đầu ngón chân hơi bẩn thỉu chụm chặt lại với nhau. Gậy sắt trong tay giống như bùa hộ thân của cô ấy, nắm chặt trong tay, ngón tay vì dùng lực, nổi gân xanh, cả người đều như con chim sợ cung tên.
Nam chính đại nhân đã làm gì cô ta vậy?
Biến nữ chính đại nhân thành bộ dạng này?
Cũng đủ rồi!
“Tôi…” Nhạc Cẩn hơi lắc người, đột nhiên ngã xuống dưới đất.
Thời Sênh: “…”
Chú cảnh sát, ở đây có người muốn ăn vạ.
Thời Sênh nhìn chằm chằm Nhạc Cẩn ngã ra đất, có lẽ là đầu đập vào đất, một tiếng rất to, gậy sắt lăn sang bên cạnh, âm thanh rõ ràng truyền đi rất xa.
Kinh Huyền kéo kéo tay áo Thời Sênh.
“Lên xe.” Thời Sênh vỗ vỗ tay hắn, bảo hắn lên xe.
Kinh Huyền nhìn Nhạc Cẩn mấy cái, diện mạo hiện tại của Nhạc Cẩn không giống trong trò chơi, Kinh Huyền không nhận ra, chỉ cảm thấy có chút quen mắt.
Trong tiềm thức của Kinh Huyền không muốn phản bác lời của Thời Sênh, cho nên hắn ngoan ngoãn lên xe.