Boss Là Nữ Phụ

Chương 676 : Phó bản có độc (37)

Ngày đăng: 22:22 28/04/20


[Thế giới] Thất Nguyệt Đại Đại: Đám các ngươi chưa gặp Mông của ta sẽ không hiểu sức hấp dẫn của bạn trai lực MAX. Aaa, Mông Mông thiếu bạn gái sao? Biết đáng yêu, biết vẽ tranh, biết làm ấm giường, da trắng mặt đẹp, eo nhỏ chân dài.



Cô ấy cũng muốn được cưng chiều!!



[Thế giới] Điều Hòa Trung Ương: Thất Nguyệt ngươi nói lời này cũng không sợ bị giận?



[Thế giới] Quần lót của Thất Nguyệt: Đại Đại là em gái đáng yêu.



[Thế giới] Áo lót của Thất Nguyệt: Đại Đại là em gái đáng yêu +1



[Thế giới] Ngôi sao của Thất Nguyệt: Đại Đại là em gái đáng yêu +31415926535



[Thế giới] Thất Nguyệt Đại Đại: Đừng vạch trần người khác được không? Mông Mông, suy nghĩ chút đi mà?



[Thế giới] Hoa Mông Mông: Có một người ấm giường là đủ rồi.



[Thế giới] Thất Nguyệt Đại Đại: Khó chịu, muốn khóc. Đố kỵ Kinh Huyền!



Hôm nay đi gặp Thất Nguyệt Đại Đại, thuần túy là đi ngang qua, vì nhìn thấy nên Thời Sênh liền tiện đường đi xem xem.



Vốn muốn tặng xong hoa là rời khỏi, ai ngờ vừa hay bị Thất Nguyệt Đại Đại tóm được.



[Thế giới] Bố Mày Đã Online: Cho nên Diệt Tuyệt Sư Thái thật sự có một chân với Kinh Huyền?



[Thế giới] Hoa Mông Mông: Ta và hắn có rất nhiều chân.



[Thế giới] Điều Hòa Trung Ương: Phụt… ngủ chưa?



[Thế giới] Hoa Mông Mông: Không nhắc vấn đề này, lần sau ta sẽ khiến thời gian đoàn diệt của ngươi kéo dài một giây.



Kéo dài một giây, ai cần!



[Thế giới] Bố Mày Đã Online: Vậy chính là chưa ngủ, ha ha ha, Diệt Tuyệt Sư Thái, cô không được rồi!



[Thế giới] Kinh Huyền: …



Đương sự là hắn vẫn còn ở đây, họ lại nói chuyện như vậy trước mặt hắn!



[Thế giới] Hoa Mông Mông: Sớm muộn cũng sẽ được.



[Thế giới] Thất Nguyệt Đại Đại: Sao các ngươi lại đen tối như thế. Ta đánh cược một xu quẩy cay, Kinh Huyền tuyệt đối là người bị đè. Mông của ta đẹp trai như thế, phải là tổng tài công!




Hai người đứng rất gần, sắc mặt Kinh Huyền hơi đỏ, đánh mấy chữ trên điện thoại, đi về phía bên cạnh.



“Tôi không sao, không cần xin lỗi.”



“Sợ anh giận đó.” Thời Sênh đi theo, “Em không phải cố ý dọa anh.”



Kinh Huyền ngẩng đầu nhìn Thời Sênh một cái. Thời Sênh lập tức lộ ra một nụ cười, Kinh Huyền cúi thấp đầu từ từ gõ ra một dòng chữ trên màn hình, “Tôi không tức giận.”



Cô ấy đối với hắn tốt như thế, sao hắn nỡ tức giận.



Kinh Huyền thu điện thoại lại, đẩy Thời Sênh ra khỏi bếp, ra ý mình phải nấu cơm rồi.



Thời Sênh đứng ở cửa nghịch điện thoại, Kinh Huyền thỉnh thoảng nhìn cô một cái, trong lòng có một loại cảm giác rất thỏa mãn.



Hình như cứ sống bên cô ấy thế này cũng rất tuyệt.



Nhưng họ đều chưa từng bày tỏ tình cảm với nhau!



Trong sách nói, nam và nữ ở cùng nhau thì phải bày tỏ, hơn nữa phải là nam bày tỏ…



Kinh Huyền nghĩ một lát, hắn nên làm thế nào để bày tỏ với cô ấy đây?



Kinh Huyền đắn đo vấn đề này, khi ăn cơm có chút không thoải mái.



“Không phải nói không giận sao? “



Kinh Huyền mơ màng nhìn về phía Thời Sênh, chớp mắt mấy cái, mới phản ứng lại, hắn lắc đầu.



Hắn không giận.



Hắn chỉ đang nghĩ nên bày tỏ thế nào.



“Vậy sao anh không nghiêm túc ăn cơm?” Thời Sênh kéo kéo bát của hắn.



Tâm sự nặng nề, có chuyện rồi!



Thời gian ngắn như vậy, đều ở dưới mắt của cô, tên ngố này đang nghĩ gì?



Kinh Huyền cúi đầu xuống, nhanh chóng và hết cơm.