Boss Là Nữ Phụ
Chương 689 : Nữ hiệp thời hiện đại (8)
Ngày đăng: 22:22 28/04/20
Những ngày sau đó, Lãnh Viêm thử dùng mọi biện pháp để đưa Thời Sênh vào trại tâm thần.
Cho uống thuốc mê, bắt cóc… không lần nào thành công.
Thanh kiếm đó của cô quả thật là vô địch.
Điều khiến Lãnh Viêm nghi ngờ là, năng lực mà cô thể hiện ra, hoàn toàn có thể khiến cô rời khỏi nhà lớn, nhưng cô lại hoàn toàn không có ý rời đi.
Lãnh Viêm nghĩ lại, ban đầu là cô ta chủ động quay về, chắc chắn là có mục đích, không rời đi cũng là bình thường.
Thế nhưng mục đích của cô ta là gì đây?
Bây giờ Lãnh Viêm cũng không dám sống ở nhà chính nữa, mà đem Anh Túc đến ngôi nhà bên cạnh sống.
Có lẽ đã biết rằng cho dù hắn không cho người mang đồ ăn cho Thời Sênh, cô cũng sẽ tự mình uy hiếp người ta nấu đồ ăn cho mình, thế nên Lãnh Viêm không ngăn cản người nhà bếp mang dồ ăn cho cô nữa.
Lãnh Viêm cho người quan sát động thái của Thời Sênh mọi lúc mọi nơi, chỉ chưa đến mức quay camera lưu lại mà thôi.
…
Buổi tối, nhà lớn chìm trong màn đêm đen kịt, yên tĩnh không một tiếng động.
Một cái bóng đen thâm nhập vào nhà lớn với tốc độ cực nhanh, nhón chân vài bước rồi biến mất trong màn đêm.
Tiếng bước chân dồn dập, bóng đèn pin quét qua mọi ngóc ngách.
“Đi đâu rồi?”
“Rõ ràng nhìn thấy đi về phía này, sao giờ lại không thấy đâu nữa?”
“Hay là đi vào bên trong rồi?”
“Chắc không đâu…”
Hai người đang nói nói chuyện đó nhìn vào trong nhà lớn, Nhan Miên sống ở đó, bây giờ ai cũng biết vị phu nhân này không dễ bắt nạt, đến Viêm thiếu còn phải chuyển đi rồi.
Thế nhưng ở đây chỉ có nhà lớn là có thể giấu người, không vào bên trong thì biết đi đâu?
Mặc dù hơi sợ, nhưng nhóm người đó vẫn đi vào nhà lớn, từ từ tìm kiếm từng tầng một.
Đến tầng lầu mà Thời Sênh ở, cơ hồ không có ai chịu đi vào.
Trong lúc bọn họ đang đùn đẩy nhau, cửa phòng đột nhiên mở ra, Thời Sênh cầm kiếm đứng ở cửa, nhìn bọn họ với thần sắc không mấy thân thiện, quát tháo: “Đêm hôm thế này rồi ầm ỹ quá đi, không để cho ai ngủ à?”
Lăng Dực bồi bổ lại não bộ một lúc, càng nghĩ càng thấy có khả năng, không ngờ rằng Lãnh Viêm còn để mắt đến cả vợ của cha, thật là vô lương tâm hết cỡ.
“Anh đang nghĩ cái gì đấy?” Thời Sênh nhìn sắc mặt Lăng Dực biển đổi qua lại, ánh mắt hắn nhìn cô càng ngày càng ngạc nhiên, không nhịn được co giật khóe miệng: “Tôi không để mắt đến Lãnh Viêm đâu.”
Trừ nữ chính ra, ai dám động vào nam chính, đợi chết chắc?
Bản cô nương là tay chơi sành sỏi nhá.
Rất hiểu quy tắc.
Lăng Dực: “…”
Sao cô ta biết được mình đang nghĩ gì.
“Thế cô… sao lại không bị…” Lãnh Viêm xử lý?
Thời Sênh cạn lời, đúng là đầu óc của nam phụ, rốt cuộc thì sao lại sống được đến bây giờ trong cái bối cảnh này, kỳ sau còn dám tranh giành nữ chính với nam chính?
“Có lẽ là vì tôi xinh đẹp, hắn không nỡ giết tôi.” Thời Sênh bắt đầu khoác lác.
Mặc dù Lăng Dực không hoàn toàn thấu hiểu Lãnh Viêm, nhưng hắn biết Lãnh Viêm là một người cực kỳ máu lạnh, chắc chắn không phải như lời Thời Sênh nói, vì cô xinh đẹp, mà không giết cô.
Chắc chắn có âm mưu gì đây.
“Anh muốn gặp Anh Túc à?” Thời Sênh không thèm quan tâm xem Lăng Dực đang nghĩ gì nữa.
“Cô có cách?” Vừa nhắc đến Anh Túc, những nghi ngờ trong đầu Lăng Dực đều bay đi đâu hết, chỉ còn lại Anh Túc mà thôi.
“Tất nhiên là có.” Bản cô nương không gì là không làm được.
Mắt Lăng Dực sáng lên, “Cô có cách gì?” Chuyện lần trước, sau này hắn mới nghe người nói lại, nhưng lúc đó hắn không biết Anh Túc đang ở đâu, thậm chí đến cô sống hay chết hắn cũng không biết.
Thế nhưng hắn không tin Anh Túc đã chết, nên vẫn luôn đi tìm cô ấy.
Không lâu trước đây, hắn biết tin rằng, có người nhìn thấy Anh Túc ở cạnh Lãnh Viêm, vì thế hắn mới đột nhập vào đây.
Hắn chỉ muốn nhìn thấy Anh Túc, chắc chắn rằng cô ấy vẫn an toàn.
“Sao tôi phải giúp anh?” Thời Sênh nửa đùa nửa thật hỏi.
“Chỉ cần cô giúp tôi, tôi có thể đáp ứng một điều kiện của cô.”