Boss Là Nữ Phụ

Chương 70 : Thế giới tu chân (19)

Ngày đăng: 22:05 28/04/20


Không hề có các đoạn phim điện ảnh như trong đầu Thời Sênh lóe lên.



Chỉ cảm thấy có một thứ ấm nóng từ khoang miệng trượt vào trong cổ họng, thuận theo thực quản từ từ trượt xuống.



Cùng với sự ấm nóng đó, cô cảm thấy thân thể giống như bị một sức mạnh dịu dàng bao chặt lấy, Phượng Từ đã thả cô ra, khóe môi còn mang chút ánh nước lấp lánh, “Không cần sợ, thả lỏng.”



Thời Sênh không kịp nói gì, trước mắt liền tối đen.



Thời Sênh rơi vào trong bóng tối, trong chớp mắt, vô số con đường do lửa hình thành đan xen lẫn nhau hiện ra trước mắt cô, còn cô thì đứng trên một trong số những con đường đó.



Nơi quái quỷ gì đây?



Thời Sênh thử duỗi tay ra sờ vào những ngọn lửa đó, lửa xuyên thấu bàn tay cô, không có bất cứ cảm giác gì.



“Đánh chết hắn, hắn là quái vật!”



“Đừng chơi với hắn, hắn là quái vật.”



“… Hắn là quái vật.”



Thanh âm non nớt trẻ con từ phía trước mặt tầng tầng lớp lớp truyền tới.



Thời Sênh nhìn về phía trước, trên một con đường lửa nhỏ, mấy đứa trẻ đang vây quanh một đứa bé trai toàn thân bốc lửa, đứa bé đó đứng ở giữa, không hề động đậy, để mặc những vật thể sắc nhọn có góc cạnh đó đập lên người mình.



Trong nháy mắt trán và má liền bị thương.



Máu tươi đỏ thẫm theo má đứa bé trai chảy xuống, nhuộm đỏ cả nửa bên mặt, nhưng nó vẫn không cất tiếng nói nào.



Những đứa trẻ ném đồ đó hình như bị dọa sợ rồi, cùng hét lên rồi bỏ chạy.



Thời Sênh đi lại gần đứa bé, nó dường như có chút cảm giác, nhìn về phía cô, thân hình Thời Sênh bỗng dừng lại, trong lòng hồ nghi, nó có thể nhìn thấy mình?



“Về nhà.” Tiếng quát mắng gượng gạo vang lên từ sau người cô, Thời Sênh quay đầu thì nhìn thấy một người phụ nữ đẹp đứng cách đó không xa, gương mặt đầy vẻ chán ghét nhìn về phía này.








Thời Sênh mở trừng mắt, nhìn người đang ngồi xổm bên cạnh mình, đột nhiên nhếch méo cười cười, thanh âm trong nhẹ từ từ lưu loát, “Phượng Từ… sau này, ta sẽ ở bên cạnh huynh cho đến khi sinh mệnh huynh kết thúc.”



Cho tới khi sinh mệnh huynh kết thúc.



Đây là lời cam kết duy nhất cô ấy có thể cho hắn.



Phượng Từ ngây ra một lát, mắt chớp chớp mấy cái, sau đó trong lòng tuôn ra hết tầng này tới tầng khác rung động rộn ràng, đây là lần đầu tiên cô trả lời hắnthẳng thắn như vậy.



“Ta cũng sẽ ở bên cạnh nàng, bất luận bao lâu.” Phượng Từ nghiêm túc nói.



Thời Sênh cong cong mi mắt, nghiêng nghiêng đầu, “Cái huynh cho ta ăn là gì?”



Cô không chỉ hồi phục tu vi mà còn đột phá kim đan rồi, hơn nữa…



Thời Sênh giơ giơ tay, một vùng lửa nhỏ phần phật xuất hiện.



Cô còn có thể dùng ngọn lửa của Phượng Từ.



“Ta cũng không biết đó là gì…” Phượng Từ mơ màng lắc đầu, “Nhưng nó rất có tác dụng, sau này dù nàng ở đâu, ta cũng có thể tìm được nàng, cũng không ai có thể sát thương nàng nữa.”



Thời Sênh sờ sờ vị trí trái tim, không biết vì sao, cô có cảm giác thứ mà Phượng Từ cho cô ăn đã… hòa tan vào trong trái tim mình.



“Tiểu Thù, sau này nàng không thể rời xa ta.” Phượng Từ đưa tay ôm Thời Sênh vào trong lòng.



Có thể là vì trong thân thể cô có một phần của hắn nên giờ hắn sẽ không xuất hiện tình hình mất khống chế như lần trước nữa, chỉ là có lúc vẫn không chịu được muốn giữ chặt cô, may mà hắn có thể khống chế đượcchút suy nghĩ đó.



Thời Sênh không vùng vẫy, để mặc hắn ôm, dù cô đã đột phá kim đan nhưng giờ vẫn không có chút sức lực nào, còn có cảm giác mệt mỏi vì tiêu hao quá độ.



Cũng không biết có phải vì thứ mà Phượng Từ cho cô ăn không nữa.