Boss Là Nữ Phụ
Chương 712 : Nữ hiệp thời hiện đại (31)
Ngày đăng: 22:23 28/04/20
Tại sao không cứu bà ta?
Thời Sênh ngẫm nghĩ, có lẽ là vì biết rằng, cho dù cứu được bà ta, bà ta cũng không sống được lâu nữa.
Nhan Ngọc vẫn cố sống là vì Nhan Miên.
Đến khi bà ta biết cô sống rất tốt thì bà sẽ chọn cái chết.
Biến mất cùng cội nguồn đã đem lại cho bà vô số bi kịch.
Thời Sênh quay lại phía trên, Tịch Phi vịn vào lan can, tóc mái dài che lấp tâm trạng trong mắt hắn.
Bất cứ người hiện đại nào nhìn thấy một người cưỡi kiếm bay lên cũng sẽ thấy khiếp sợ.
Hai người cứ đứng như vậy ở trên đó, làn gió lạnh buốt thổi qua mặt họ, Thời Sênh phủi quần áo, “Hay là… đi xuống đã?”
Tay Tịch Phi nắm chặt lấy lan can, hắn từ từ lùi lại đằng sau, thân người bỗng loạng loạng, rồi rơi vào hư không.
Thời Sênh trợn tròn mắt, bước nhanh đến túm lấy cánh tay kéo hắn lên.
“Anh làm gì vậy?” Cho dù bị dọa cũng không cần phải nhảy xuống chứ?
“… Mềm chân.” Mặt Tịch Phi trắng bệch.
Thời Sênh: “…”
Cứ tưởng lúc nãy hắn đứng yên không động đậy là vì sợ độ cao? Ôi trời, khiến bà đây lo sốt vó bao nhiêu lâu.
Tịch Phi bẩm sinh sợ độ cao, từ nhỏ hắn đã không thể lên những chỗ quá cao, cứ lên đó là không nhấc nổi chân.
Cái này gọi là, thượng đế mở một cánh cửa ra cho bạn thì chắc chắn sẽ đóng một cánh cửa khác lại.
Thời Sênh đưa hắn xuống dưới, đến khi chạm đến mặt đất kiên cố, cả người Tịch Phi mới nhẹ nhõm trở lại, lúc nãy sao hắn lại ngu ngốc mà leo lên kia chứ?
Hắn lặng lẽ nhìn Thời Sênh, từ nay về sau phải cách xa cô gái này một chút.
“Đã đỡ hơn chưa?” Thời Sênh quan tâm hỏi, “Có cần phải đi bệnh viện không?”
Tịch Phi nhắm mắt lại, lắc đầu.
Thời Sênh chắc chắn là hắn không sao mới quay người đi tìm xác của Thượng Quan Cửu và Nhan Ngọc.
Hai người bị quăng vào một cột thép thẳng đứng, đâm xuyên vào nhau, nhìn kiểu đó, chắc chắn không sống nổi.
Đợi đến khi Thời Sênh kiểm tra xong, quay lại tìm Tịch Phi, kết quả không ngờ lại không thấy đâu nữa.
Vợ?
Hứa Thiểm Thiểm gãi đầu, chị không phải nên tìm bạn trai sao?
Sao lại là vợ…
Hứa Thiểm Thiểm bỗng nhiên kinh ngạc, “Chị, chị thích con gái?”
Thời Sênh ngạc nhiên nhìn Thiểm Thiểm: “Cái gì?”
Hứa Thiểm Thiểm ôm lấy miệng, “Ưm ưm ưm ưm…”
“Nói tiếng người.”
Hứa Thiểm Thiểm trợn tròn mắt, buông tay ra, vội vàng nói: “Chị thích con gái à?”
Nói xong cô bé liền bịt mồm lại, người dính chặt vào tấm kính đằng sau, sợ bị Thời Sênh đập.
Thời Sênh: “…” Rốt cuộc thì cô thể hiện ra thích con gái ở chỗ nào?
Thời Sênh hồi tưởng lại đoạn hội thoại vừa nãy, miệng co giật, tội của cô, cô chịu.
“Chị thích đàn ông.” Thời Sênh quay đầu đi.
Hứa Thiểm Thiểm chớp đôi mắt mọng nước, nghi ngờ hỏi: “Thế sao chị lại nói là vợ?”
“Chị thích vậy.”
Hứa Thiểm Thiểm: “…”
Được thôi, nhiều lý do hơn nữa cũng không bằng một câu thích.
“Người mà chị thích chắc chắn rất lợi hại.” Hứa Thiểm Thiểm nịnh nọt như thường, “Như thế mới xứng với chị.”
Thời Sênh cười lên thành tiếng, nhớ lại bộ dạng xơ xác của Tịch Phi hôm đó, lợi hại vào đâu?
Chính là một tên đần.
“Chị cười gì vậy?” Cô bé có nói gì không đúng sao?
“Cười vợ chị là một tên đần.” Thời Sênh tiếp tục chống cằm tỏ vẻ buồn bã, chuyển chủ đề: “Em làm xong bài tập chưa?”
“Làm xong rồi ạ.” Hứa Thiểm Thiểm ngoan ngoãn gật đầu. Cô bé trầm ngâm một lúc, khẽ khàng hỏi: “Chị ơi, Tết em có thể quay về thôn Hoàng Sơn không?”