Boss Là Nữ Phụ

Chương 721 : Nữ hiệp thời hiện đại (40)

Ngày đăng: 22:23 28/04/20


Ngày hôm sau tỉnh giấc, Tịch Phi thấy rất sảng khoái, còn Thời Sênh lại hiếm có lúc nào yếu ớt như vậy, cả người chẳng có chút tinh thần nào cả.Không có linh khí là không thể chiến đấu ba trăm trận trên giường, bình luận kém!



“Em khó chịu trong người à?” Tịch Phi lo lắng sờ trán cô.



Thời Sênh lắc đầu, “Không.”



Cô vỗ vỗ vào mặt, vực dậy tinh thần, “Đi thôi, nhóm tâm thần đó vẫn đang đợi đấy.”



Tịch Phi lo lắng cho Thời Sênh, cẩn thận đỡ lấy cô, “Đến muộn chút cũng không sao, bọn họ không có việc gì đâu, đợi được mà.”



“Thế thì bất lịch sự quá.”



Tịch Phi: “…” Em vẫn còn biết đến hai chữ lịch sự, thật là hiếm có.



Lúc Tịch Phi và Thời Sênh đi xuống, phòng khách đã chật cứng người, cô ba bà sáu đều đủ hết.



Sáng hôm nay, Thời Sênh phải mời trà những bề trên kỳ quặc hôm qua đã tặng cô và Tịch Phi một đống bao cao su đó.



Ba mẹ Tịch Phi không có nhà, nghe nói đang du lịch khắp thế giới, không ai liên lạc được, lúc hôn lễ cặp cha mẹ không đáng tin cậy ấy cũng chẳng xuất hiện.



“Anh họ, tối qua…” Nhân lúc Thời Sênh bị cô ba bà sáu kéo đến tán gẫu chuyện nhà cửa, Tịch Sóc ngồi qua bên Tịch Phi, nháy mắt nhướng mày.



Tịch Phi nghiêm mặt không trả lời.



“Anh họ, những quyển sách mà em mua cho anh, thế nào, có phải rất có ích không?” Tịch Sóc tiếp tục hỏi.



Tịch Phi: “…” Hoàn toàn vô ích.



Tịch Sóc tiếp tục độc thoại một mình, “Có điều cô ta siêu phết, nhanh thế mà đã xử lý xong đám họ hàng khó nhằn này.”



Tịch Phi nhìn người con gái thuần thục đảm đang trước mặt bề trên, khiến bọn họ cứng họng không nói được gì, đôi mắt hắn bỗng ánh lên niềm yêu thương dìu dịu.



Đó chính là người mà hắn đã chọn.




Thời Sênh rửa tay xong, thấy nhân viên bán hàng vẫn đứng đó, lên tiếng nhắc nhở, “Chị không ra ngoài sao?”



“Hả? Có có có…” Nhân viên fan cuồng ngại ngùng cười, đi cùng Thời Sênh ra ngoài, vừa sùng bái vừa ngưỡng mộ nói: “Chồng cô đối xử với cô tốt quá.”



“Chị cũng sẽ có.” Thời Sênh sững người, khẽ gật đầu, rồi đi về một hướng khác.



Nhân viên fan cuồng ôm lấy ngực, say sưa đứng nhìn hồi lâu, rồi nắm chặt tay lại, cô ta nhất định phải tìm được một anh chàng đẹp trai như vậy.



Cố lên, mày làm được.







Lúc rời khỏi sân bay, Thời Sênh bất ngờ nhìn thấy hai người.



Lăng Dực và Anh Túc.



Anh Túc ngồi trên xe đẩy, nhìn có vẻ thẫn thở, Lăng Dực đẩy cô ta và hành lý đi vào phía trong.



Trước đây, sân bay trong nước kiểm tra gắt gao, bọn họ không dám rời đi, một thời gian dài như vậy, Lăng Dực mới đưa Anh Túc ra nước ngoài.



Lăng Dực cúi người hỏi Anh Túc điều gì đó, Anh Túc lắc đầu. Lăng Dực giữ tư thế đó hồi lâu, bộ dạng có chút đau buồn, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lai, mỉm cười nói thêm vài câu.



Anh Túc nhìn hắn, có lẽ nói những lời không được dễ nghe lắm, nụ cười trên mặt Lăng Dực cứng đơ lại, tiếp tục đẩy cô ta về phía trước.



Anh Túc quay người lại không ngừng nói gì đó với hắn, từ sốt sắng đến phẫn nộ, rồi cuối cùng trở thành khẩn cầu bất lực, Lăng Dực cố tình không để ý.



Thời Sênh không chào hỏi họ, nhìn bọn họ biến mất trong dòng người.



Tịch Phi xoa đầu Thời Sênh, nhẹ nhàng nói: “Xe đến rồi.”



Thời Sênh quay đầu lại, cười với Tịch Phi.



Sau đó, Thời Sênh có gặp Anh Túc ở nước ngoài một lần, lúc đó cô ta không ngồi xe lăn mà được Lăng Dực dìu lấy, nhưng không giống như ở sân bay lúc trước, giữa hai người họ rõ ràng có một chút ái muội không quá rõ ràng.