Boss Là Nữ Phụ

Chương 727 : Ta là địa chủ (3)

Ngày đăng: 22:23 28/04/20


Thời Sênh tới đúng vào lúc nguyên chủ bị thổ phỉ bắt giữ.



Lúc này, nữ chính hẳn là đang cùng với nam chính ở trong núi sâu bồi dưỡng tình cảm.



Ở vùng hoang dã rất thích hợp với nói chuyện tình cảm yêu đương.



Thời Sênh gác chân ăn đùi gà, vừa nhìn đám thổ phỉ bị trói tròn đầy sân, vừa suy nghĩ xem nên xử lý thế nào?



Giết sao?



Chuyện này coi như trừ hại cho dân, có thể tăng giá trị nhân phẩm?



Hắc Phong Trại chiếm cứ ở đây lâu như vậy, Đại đương gia là phạm nhân giết người, sau đó kết thân cùng với mấy tên côn đồ lưu manh, rồi khai sơn lập phái, trở thành một khối u độc ở nơi đây.



Ngọn núi này dễ thủ khó công, đám thổ phỉ này có chỗ dựa nên không còn lo sợ gì, rảnh rỗi thì lại xuống núi cướp bóc của bách tính, cướp cả phụ nữ.



Thời Sênh không quan tâm đến những người phụ nữ bị cướp về, có lẽ giờ này họ đều chạy hết cả rồi.



Thời Sênh ăn xong chiếc đùi gà liền giết chết tên Xuyên Tử lúc trước đã véo mặt mình, sau đó giết chết tên Đại đương gia đã làm nhục nguyên chủ, những tên khác Thời Sênh không động vào, mà phóng hỏa rồi xuống núi.



[…] Điều này có khác gì với việc giết bọn chúng?



Đáng cười, chẳng lẽ ta lưu lại hậu họa, đợi bọn chúng sau này đến báo thù sao?



Thời Sênh men theo con đường xuống núi, ánh lửa trên núi ngùn ngụt ngất trời, khói mù mịt che kín một khoảng trời.



Đường xuống núi không dễ đi, Thời Sênh cứ đi rồi lại dừng, phải mất rất lâu mới xuống tới nơi.



Đến khi cô quay lại huyện Bạch Hà thì trời đã tối.



Nguyễn gia lúc này hỗn loạn, nhìn thấy Thời Sênh quay lại, đám nô tì nô bộc liền vây kín quanh cô.



“Tiểu thư, cô đi đâu vậy?”



“Sao lại thành bộ dạng như thế này chứ, mau đi chuẩn bị nước nóng, tiểu thư chầm chậm thôi...”



Lúc Thời Sênh đến thôn Bạch Hà chỉ mang thêm hai người, cũng không nói với người ở Nguyễn phủ, đám người này đều không biết cô đi đâu.



“Không sao.” Thời Sênh vẫy vẫy tay, giọng nói mềm yếu như không có lực, khiến người nghe cảm thấy lo lắng.




“Vậy chuyện này cứ thế coi như xong à?” Thu Thủy không phục, tiểu thư nhà mình từ nhỏ tới giờ đều chưa từng chịu khổ, lần này lại bị người khác bắt đưa đến Hắc Phong Trại, cục tức này sao nàng ta có thể nuốt trôi được chứ.



Thời Sênh im lặng, nếu như cô nói với nàng ta rằng, cô đã phóng hỏa diệt sạch Hắc Phong Trại rồi thì liệu nàng ta có sợ đến mức ngất đi không?



Nhằm giảm bớt phiền phức, Thời Sênh quyết định không nói ra.



Thời Sênh nói với Thu Thủy thêm hai câu rồi lấy lý do mình mệt, đuổi nàng ta đi ra ngoài.



Thu Thủy đứng ngoài cửa, tức giận trong lòng dần dần giảm xuống, đầu lại bắt đầu mờ mịt.



Tiểu thư sao lại....



Trước đây, tính cách của tiểu thư như một đứa trẻ, mặc dù có khí chất của đại tiểu thư, nhưng gặp phải chuyện, thì khoảnh khắc đầu tiên sẽ là hỏi nàng ta.



Lần này tiểu thư dường như tự mình có chủ kiến.



...



Nguyễn phủ thực sự rất nhiều tiền của, không những có đất đai, còn có cửa tiệm, lời lãi hằng tháng rất khả quan.



Tài sản lớn như thế này, sau khi nguyên chủ chết, có lẽ đều trở thành vật trong lòng bàn tay nữ chính.



Muốn bảo vệ những thứ này thì phải giao thủ với nữ chính thôi.



Ngày hôm sau, Thời Sênh cho người đem tất cả sổ sách đến trước mặt mình.



Thu Thủy càng nghi ngờ, “Tiểu thư... Đây chẳng phải là những thứ mà trước đây tiểu thư ghét nhất sao?”



Lúc lão gia còn sống, muốn tiểu thư xem sổ sách, học tập một chút, nhưng tiểu thư đều không muốn. Bây giờ lại tự muốn xem sổ sách?



Thời Sênh lật sổ sách, một tay chống cằm, rồi tùy ý nói: “Ta không muốn Nguyễn phủ suy tàn trong tay ta.”



Thu Thủy ngây người một lúc, sau đó cười nói, “Tiểu thư trưởng thành thật rồi.”



Nếu như trải qua một số chuyện có thể làm tiểu thư trưởng thành hơn, thì Thu Thủy nghĩ đó cũng không phải là chuyện xấu, chí ít thì bây giờ tiểu thư đang rất tốt.



Sau này tiểu thư sẽ càng tốt hơn.