Boss Là Nữ Phụ

Chương 752 : Ta là địa chủ (28)

Ngày đăng: 22:24 28/04/20


Chuyện Tô Họa bị Thời Sênh ném ra khỏi trang trạng không biết thế nào mà bị truyền đến huyện Bạch Hà. Lúc Tô Họa quay lại, người trong Huyện Bạch Hà đều chỉ chỉ trỏ trỏ cô ta.



Tâm tính Tô Họa đã thay đổi, hôm nay bị Thời Sênh đâm cho một kích như vậy, có chút xấu hổ biến thành phẫn nộ, nên đã cho người của mình đánh mấy người.



Đa số mọi người đều thanh đổi tâm tính tùy theo hoàn cảnh, sự thay đổi của Tô Họa phù hợp với quy luật bình thường.



Nàng ta không phải người phụ nữ duy nhất của Độc Cô Tu, chung chồng với nhiều người khác, trước nay luôn khiến trong lòng nàng ta cảm thấy khó chịu.



Rõ ràng bản thân đã có một vị trí cao hơn so với Thời Sênh, nhưng cuối cùng vẫn bị Thời Sênh giáo huấn, làm sao nàng ta có thể chịu đựng được.



Nhưng bản thân lại không thể đấu lại được với Thời Sênh.



“Nương nương, có người cầu kiến.”



“Không gặp.” Tô Họa bực bội cáu gắt.



Người đứng ngoài cửa do dự một lúc, rồi lên tiếng bẩm báo, “Người đó nói là cha mẹ thân sinh của người.”



“Không gặp.”



Từ lâu, nàng ta đã đoạn tuyệt quan hệ với họ rồi, cha mẹ thân sinh gì nữa chứ.



Chuyện Tô Họa bây giờ có vinh hoa phú quý nên không thèm gặp cha mẹ thân sinh của mình cũng nhanh chóng truyền khắp huyện Bạch Hà, Tô Họa tức giận đập vỡ chiếc ly.



Cuối cùng, không chịu nổi sự dây dưa của Tô gia nên Tô Họa buồn bực hồi kinh.



Muốn áo gấm về làng ai ngờ rằng kết quả lại như thế này.



Sau đó, Tô Họa không biết, thực tế sau khi hồi kinh mà nàng ta phải đối diện lại càng thảm hại hơn.



Em gái của nàng ta, sau khi nàng ta rời cung một thời gian, đã được phong vị, lại còn mang thai.



“Xin lỗi tỉ tỉ.” Tô muội quỳ dưới đất, gương mặt nho nhã giờ tràn đầy sự hổ thẹn, áy náy, “Bệ hạ… Bệ hạ nhầm muội thành tỉ, muội… muội không thoát thân được, thực xin lỗi tỉ tỉ…”



Tô Họa cười lạnh nhìn Tô muội. Nàng ta đã đấu tranh để có được nó từ trong tay của Tô phụ Tô mẫu rồi đưa nó đến đây, vậy mà nó lại báo đáp nàng ta như vậy?
Thu Thủy tò mò hỏi, “Tiểu thư, sao Tô Họa lại thành ra như vậy?”



Lần trước, lúc quay về còn cao quý, oai phong, mới chỉ có mấy tháng trôi qua, sao lại thành ra bộ dạng như vậy được chứ?



“Ai biết được.” Thời Sênh quay người vào trong, đúng lúc này ngoài cửa có tiếng gõ vọng vào.



Thu Thủy lập tức đi mở cửa, hơi cúi người, “Hầu gia.”



Người đàn ông đứng bên ngoài cửa chừng 30 tuổi, áo gấm cao sang, gương mặt cười tươi tắn, lịch sự gật đầu, “Thu Thủy cô nương.”



Thu Thủy nghiêng người, “Tiểu thư đang ở trong đợi ngài.”



Người đàn ông cho người hầu phía sau lui xuống, chỉ một mình đi vào phòng, Thu Thủy cũng đi ra rồi đóng cửa phòng lại.



Thu Thủy ngẩng đầu liền nhìn thấy một hán tử đang làm mặt quỷ với mình.



“Thu Thủy.” Người đó bước tới trước mặt Thu Thủy, “Lần này tiểu thư nhà cô kêu Hầu gia của chúng ta tới đây làm gì? Có phải là…”



“Chuyện này ta không biết.” Cho dù có biết cũng không được tùy tiện nói.



“Bây giờ chúng ta giống như những con châu chấu trên cùng một cái dây, Thu Thủy cô nương không cần đề phòng ta như vậy?” Người đàn ông có chút khó chịu.



Thu Thủy trợn trắng mắt, “Ai là châu chấu trên cùng một cái dây với ngươi?”



Tiểu thư nhà ta chẳng thèm cùng đội với các ngươi.



Thu Thủy sùng bái mù quáng, nên không thèm để ý đến người đàn ông đó.



Người đàn ông không thăm dò được tin tức nên đành hậm hực quay lại tổ đội.



Đứng một lúc, hắn thấy chán lại đi tìm Thu Thủy nói chuyện.



Thu Thủy rất ghét hắn, nhưng hắn vẫn không biết, cứ luôn miệng nói, cho đến khi cửa phòng mở ra, Thu Thủy chẳng nói một lời mà bước thẳng vào phòng.