Boss Là Nữ Phụ

Chương 763 : Tổng biên thích đào hố (10)

Ngày đăng: 22:24 28/04/20


Thời Sênh ra khỏi phòng họp, cửa phòng họp cách vách vừa lúc mở ra, Thời Sênh hướng bên kia nhìn thoáng qua, cũng không cảm thấy có ai đặc biệt.



"Nhìn cái gì vậy? Chưa từng thấy mắng người sao?" Thời Sênh quát đám người ban biên tập hóng hớt kia một câu rồi trở về văn phòng.



Mọi người: "..." Chưa thấy qua ai bị mắng mà còn kiêu ngạo như vậy.



Mọi người bất mãn nói thầm rời đi, mãi đến khi tất cả mọi người đi rồi, phòng họp phía trước mới được người chậm rãi mở ra.



...



Lúc Tống Manh Tử trở về ôm theo một đống đồ ăn vặt, nghe được Thời Sênh bị Nhiếp Thành mắng, ngay cả đồ ăn vặt cũng chưa đặt xuống, trực tiếp chạy lại.



"Nhiếp Thành có làm gì cô không?"



Thời Sênh nhấp chuột, không chút để ý đáp: "Hắn có thể làm gì tôi?"



Chỉ bằng sức chiến đấu của Nhiếp Thành, cho cô tế kiếm cũng không đủ.



"Không có là tốt rồi, đây, cho cô ăn." Tống manh tử thở ra, đặt đồ ăn vặt trên tay xuống bàn Thời Sênh.



"Cô trốn làm để đi mua đồ ăn vặt?" Quả thực là một kẻ ăn vặt quá mức.



"Không phải mua đâu." Tống Manh Tử nói lầm bầm.



Không phải mua, chẳng lẽ là cướp về sao?



Thời Sênh phát hiện mấy cô gái trong ban biên tập ánh mắt lúc nhìn Tống Manh Tử đều có một chút kỳ kỳ, ghen tị lẫn ao ước.



Thời Sênh: "..."



Những người này bị làm sao thế?



Tống Manh Tử cao hứng không lâu liền bị Nhiếp Thành kêu vào, lúc đi ra nhìn cô ấy giống như quả cà héo vậy.



Con gái trong ban biên tập lại vui vẻ, không chú ý Tống Manh Tử nữa, bắt đầu làm việc.



"Nhiếp Thành đáng ghét." Tống manh tử căm giận mắng một tiếng, ôm đồ ăn vặt của mình đi trở về bàn công tác.



Thời Sênh kỳ quái, tình huống gì đây?



Cô lắc đầu, nhìn về phía màn hình máy tính.



Tên biên tập của cô được đặt là Thâm Tỉnh Băng.



Tống Manh Tử rất khó hiểu, vì sao lại lấy một cái tên như vậy.
Tạ Ngôn không đợi được Thời Sênh, tức giận trở về.



Nhiếp Thành đã về nhà, sắc mặt không tốt nhìn chằm chằm máy tính.



"Em đi đâu vậy?" Tạ Ngôn vừa về, hắn liền đặt câu hỏi, "Gọi điện thoại cho em, em cũng không nhận."



Tạ Ngôn vội vàng sờ di động, "Hết pin rồi, tôi không để ý."



Hắn dừng một chút, sờ sờ tóc, có hơi chột dạ nói tiếp: "Tôi chỉ ra ngoài đi dạo, không đi đâu."



"Không phải cậu đi gặp Tân Y đấy chứ?" Nhiếp Thành bất ngờ hỏi một câu.



Tạ Ngôn nhanh chóng lắc đầu, "Không có, tôi đi gặp cô ấy làm gì chứ?"



Nhiếp Thành từ sofa đứng lên, đi đến chỗ Tạ Ngôn, Tạ Ngôn chột dạ lui lại phía sau, cuối cùng lui đến cửa phòng tắm, không thể lui tiếp.



"Nhiếp Thành..."



Nhiếp Thành nắm cằm hắn, làm cho hắn phải nhìn thẳng vào mình, "Em còn nghĩ tới con ranh kia sao? Tôi không thể thỏa mãn em?"



"Nhiếp Thành, anh nói bậy bạ gì đó." Tạ Ngôn có chút thẹn quá thành giận, "Anh coi tôi là cái gì? Sủng vật của anh sao?"



Hắn đi đâu cũng phải hỏi.



Trong mắt Nhiếp Thành hiện lên một tia nguy hiểm, giây tiếp theo liền đẩy mạnh Tạ Ngôn vào phòng tắm, hắn nhanh chóng bước vào, đóng sầm cửa lại.



Nhiếp Thành một lời không hợp liền làm, Tạ Ngôn đã quen, chỉ phản kháng hai cái cho có liền hùa theo.



Hai người từ phòng tắm làm đến phòng khách, lại từ phòng khách làm đến phòng ngủ, ban công, tư thế yêu cầu cao độ đến phát thẹn nào Nhiếp Thành cũng bắt hắn làm một lần.



Xong việc, Nhiếp Thành ôm hắn đi tắm, tắm xong nhét hắn vào chăn, ôm hắn ngủ.



"Tạ Ngôn, tôi yêu em."



Thân mình Tạ Ngôn cứng đờ.



"Nhiếp Thành..."



Nhiếp Thành đưa tay dán lên môi Tạ Ngôn, không cho hắn nói chuyện.



Một tay kia từ ngực hắn chậm rãi đi xuống, thân thể Tạ Ngôn run rẩy không ngừng, chỗ hắn đụng vào theo bản năng mà nổi lên phản ứng.



Nhiếp Thành chậm rãi cầm phân thân của hắn, hơi thở ấm áp phun bên tai Tạ Ngôn, "Tạ Ngôn, em đã thừa nhận tôi rồi."