Boss Là Nữ Phụ

Chương 767 : Tổng biên thích đào hố (14)

Ngày đăng: 22:24 28/04/20


Thời Sênh đuổi theo ra khỏi thang máy, người ở đại sảnh không ít, Thời Sênh đuổi vài bước đã không nhìn thấy thân ảnh người nọ.



Thời Sênh tức giận cào tường.



Thật thú vị!



Thật thú vị nha!



Còn có để người ta hảo hảo nói chuyện yêu đương không hả.



"Tiểu Y, làm gì vậy?" Tống Manh Tử từ phía sau đập bả vai Thời Sênh một cái.



"Hình như tôi thấy người yêu của tôi rồi." Thời Sênh trả lời.



"Cái gì?" Tống Manh Tử trừng lớn mắt, "Người yêu cái gì? Cô đã có người yêu?"



"Kiếp trước kiếp này a!" Thời Sênh cào tóc, có chút bực bội hỏi: "Anh họ cô cũng đến đây?"



Tống Manh Tử chớp mắt, sao câu trước còn nói người yêu, câu sau đã nói đến anh họ cô?



"Đến chứ, tôi thấy tên anh ấy ở trong danh sách, để tôi hỏi một chút." Tống Manh Tử lấy di động ra gọi điện thoại.



Bên kia một hồi lâu nhân mới nhấc máy, nói vài câu gì đó, Tống Manh Tử cúp điện thoại, "Ở bên ngoài, đi, chúng ta đi tìm anh ấy, cho cô nhìn xem anh họ tôi đẹp trai hay không, ha ha ha ha!"



Tống Manh Tử túm Thời Sênh đi ra bên ngoài. Bên ngoài bãi đỗ xe của khách sạn, từ thật xa, Thời Sênh đã nhìn thấy người đàn ông mặc bộ quần áo rộng rãi màu đen lúc trước.



Ánh mặt trời chiếu vào cửa kính xe, phản xạ đến người nam nhân. Lúc này, hắn giống như vật sáng, cực kỳ làm người khác chú ý.



Khuôn mặt không đẹp đến mức thần nhân căm phẫn nhưng cũng tính là anh tuấn. Hắn mím môi, gương mặt không có biểu tình gì cả, cả người tản ra một cỗ áp lực.



Đây cũng là người đầu tiên Thời Sênh cảm thấy cảm giác này, áp lực.



Là cái loại áp lực làm cho người ta vừa nhìn đã cảm thấy bị đè nén rất khó chịu.



"Anh họ." Tống Manh Tử lôi kéo Thời Sênh, chạy nhanh tới gần.



Thư Tuyệt không quay đầu lại, ngay cả tư thế cũng không đổi một chút. Tống Manh Tử giống như đã quen Thư Tuyệt như vậy, hồn nhiên không thèm để ý, chào hỏi người đứng bên cạnh Thư Tuyệt, "Anh Trình, đã lâu không gặp."



Người đàn ông đối diện nhìn hơi soi nói, ánh mắt vừa gian xảo lại có vài phần sắc bén, "Tiểu Manh Tử, chúng ta vài ngày trước mới vừa gặp, sao có thể gọi là đã lâu không gặp?"



"Một ngày không thấy như cách ba thu thôi, anh Trình, anh nói đúng không?"
Khoảng cách giữa bọn họ ngắn lại.



Lúc hai người sắp mặt đối mặt, hắn đột nhiên thay đổi hướng đi, vòng qua Thời Sênh, trực tiếp lên xe, mạnh mẽ đóng cửa, còn kéo cửa kính lên.



"Không phải... Anh có ý gì?" Thời Sênh xoay người đến trước cửa xe, vỗ cửa kính xe, "Tốt xấu gì cũng đáp lại đi chứ!!"



"Em gái, cách mạng còn cần cố gắng." Một chân Trình Minh đã bước vào trong xe, làm cái thủ thế cố lên với Thời Sênh, "Tiểu Manh Tử, có rảnh lại gặp."



Trình Minh lái xe, Thời Sênh chỉ có thể tránh ra, hai tay chống nạnh đứng tại chỗ, vì sao lại cảm thấy Phượng Từ như vậy thật khó thu phục?



...



Trình Minh đi được một đoạn, mới nhìn người bên cạnh, "Có cảm giác gì?"



Trong xe thực im lặng, một hồi lâu Thư Tuyệt mới mở miệng, "Khó chịu."



"Cậu không nổi giận." Đầu ngón tay Trình Minh ở trên tay lái gõ ra thanh âm có tiết tấu, "Lần đầu tiên, cậu không nổi giận vì có phụ nữ chạm vào."



Ánh mắt Thư Tuyệt nhìn thẳng phía trước, cảnh vật cực nhanh lui về sau, hóa thành quang ảnh.



Hắn đưa tay sờ sờ trái tim, hắn nói khó chịu không phải là khó chịu về thân thể.



Là trái tim khó chịu, giống như trái tim người bệnh lúc phát bệnh, khó thở.



Lúc ấy hắn không muốn nôn, nhưng mà không nhịn được phản ứng bản năng của thân thể.



Vừa rồi hắn thậm chí không dám nhìn biểu tình của cô.



Một người xa lạ...



Cỡ nào buồn cười, hắn lại sợ một người xa lạ.



"Một cô gái rất thú vị." Ánh mắt Trình Minh chợt lóe, "Thư Tuyệt, thử xem đi, cậu không ở trong vòng luẩn quẩn này của chúng tôi đâu."



Thư Tuyệt nhìn về phía Trình Minh.



Trình Minh quay đầu, nhoẻn miệng cười với Thư Tuyệt, "Chúng ta làm bằng hữu nhiều năm như vậy, nếu cậu là đồng loại, tôi đã sớm ra tay. Thư Tuyệt, không phải bức chính mình như thế."



Thư Tuyệt gục đầu xuống.