Boss Là Nữ Phụ

Chương 78 : Thế giới tu chân (27)

Ngày đăng: 22:06 28/04/20


Chương 78THẾ GIỚI TU CHÂN (27)



Phi Thăng Đài vốn đang chật chội đến mức con kiến cũng chui không lọt, chỉ trong vài phút liền trống rỗng, ngay cả một bóng dáng cũng không nhìn thấy.



Ở đây không có mây mù vờn quanh, cũng không có kiến trúc đại khí rộng lớn gì, chỉ có ngọc thạch để lát đất trống, Phi Thăng Đài ở ngay chính giữa không trung.



Xa xa là núi non trùng điệp, núi non trùng điệp, mơ hồ có thể thấy một vài kiến trúc.



Phượng Từ không hề cảm thấy có một chút khác thường nào, nắm tay Thời Sênh đi xuống khỏi Phi Thăng Đài.



"Vừa rồi những người đó tới để làm gì?" Thời Sênh không hiểu hỏi.



"Không biết." Phượng Từ mê man lắc đầu.



Thời Sênh: "..." Ngươi có đúng là người của Tiên giới hay không vậy?



Phi Thăng Đài đang yên tĩnh bỗng nhiên lại có động tĩnh, Thời Sênh nhíu nhìn sang, còn có người phi thăng?



Gần đây là ngày lành để phi thăng sao?



Nhưng mà xuất hiện ở trên Phi Thăng Đài cũng là một thân ảnh rất quen thuộc, Diệp Thanh Thu!



Ồ, không phải nàng ta đã sớm phi thăng lên trước cô rồi sao? Thế nào còn tới sau cả cô vậy?



Phi thăng mà cũng có thể chỉnh sửa lùi thời gian để tới sau một chút, nữ chính, ngươi cũng thật trâu quá đi!



Diệp Thanh Thu cũng nhìn thấy Thời Sênh, trong nháy mắt sắc mặt trở nên rất khó coi, ánh mắt âm trầm, vừa cảnh giác vừa căm hận nhìn chằm chằm Thời Sênh.



Nhưng vào đúng lúc này, một vài bóng người vừa mới chạy trốn từ bốn phương tám hướng nhô ra, như ong vỡ tổ hướng về phía Diệp Thanh Thu, bao vây lấy nàng ta, cũng không để ý nàng có đồng ý hay không, ba chân bốn cẳng lôi người bỏ chạy, chớp mắt liền không thấy tung tích.



Thời Sênh: "..." Những người này là tới đón Diệp Thanh Thu?



Đãi ngộ của nữ chính đại nhân thật là tốt, cho dù không có nam chính mà vẫn còn có nhiều người tới đón nàng ta như vậy.



Thời Sênh không biết, thật ra đại đa số những người này là tới để vây xem cô, chỉ là bởi vì cô cùng Phượng Từ đứng cùng một chỗ nên bọn họ nào dám vây xem gì nữa.



"Nàng muốn nghỉ ngơi ở đâu?" Phượng Từ nghiêm túc hỏi.




Thời Sênh không kịp đề phòng, bất ngờ bị hôn, vốn còn có chút lạnh, bị Phượng Từ hôn như vậy, bỗng nhiên cũng không còn thấy lạnh nữa. Thời Sênh sững sờ trong chốc lát rồi để mặc Phượng Từ thâm nhập từng chút, từng chút một.



Đến tận khi cô cảm giác được có cái tay đang châm lửa ở trên người mình, cô mới hoàn hồn.



Chẳng biết từ lúc nào Phượng Từ đã ở trên người cô, cô sững sờ nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn mỹ phóng đại của Phượng Từ. Ánh sáng cũng không phải rất sáng, nhưng đủ để thấy rõ biểu tình ở trên mặt của Phượng Từ, hắn khẽ khép hờ mắt, lông mi thật dài run rẩy, vẻ mặt thành kính giống như là một tín đồ.



Ở trong lòng hắn, hắn coi cô là gì?



Bỗng nhiên Thời Sênh có chút mê man, ánh mắt của cô càng ngày càng trống rỗng, cứ nằm như vậy, mặc kệ động tác của Phượng Từ.



"Tiểu Thù?" Phượng Từ ngẩng đầu, chống lại đôi con ngươi không có tiêu cự của Thời Sênh, có chút luống cuống, "Có phải ta lại chọc cho nàng tức giận hay không?"



Mà nàng một câu cũng không trả lời mình?



Con ngươi của Thời Sênh từ từ tập trung lại, cuối cùng rơi vào trên gương mặt của Phượng Từ, giọng nói của cô có chút khàn khàn, "Phượng Từ, ở trong lòng huynh, ta là gì của huynh?"



"Nàng là người quan trọng nhất của ta." Phượng Từ đáp không chần chờ chút nào, "Ta hy vọng có thể ở cùng một chỗ với nàng vĩnh viễn."



Nàng là người quan trọng nhất của ta...



Quan trọng nhất!



Ánh mắt Thời Sênh lại bắt đầu chạy vào khoảng không, trong con ngươi rõ ràng in rõ hình ảnh của Phượng Từ nhưng mà lại giống như là xuyên thấu qua hắn nhìn thấy một người khác.



Ở trong đó rất lạnh lẽo, Phượng Từ nhìn thấy có chút kinh hãi.



"Tiểu Thù, Tiểu Thù, nàng đừng như vậy." Phượng Từ từ trên người Thời Sênh lật qua một bên, ôm nàng thật chặt, "Nếu như nàng không thích thì ta sẽ không làm như vậy nữa là được, Tiểu Thù..."



Lời của Phượng Từ còn chưa nói hết, Thời Sênh đột nhiên xoay người đặt ở trên người hắn, ở trong tầm mắt hoang mang cùng nghi hoặc của hắn, chủ động hôn lên môi hắn, nụ hôn của nàng mang theo dục vọng xâm chiếm như mưa rền gió dữ.



Thân thể Phượng Từ cứng đờ, trong con ngươi màu đỏ sậm hiện lên một luồng tơ máu, bất chợt liền bị vẻ ôn nhu vô hạn che giấu, hô hấp của hắn có chút nặng nhọc.



Ngoài điện ánh trăng sáng rõ, bóng cây lắc lư, yên tĩnh không một tiếng động.



Trong điện cảnh xuân vô hạn, bóng người giao triền, một phòng ám hương.