Boss Là Nữ Phụ

Chương 809 : Quốc sư minh giám (22)

Ngày đăng: 22:25 28/04/20


Khi Phượng Khuynh Khuynh tỉnh lại liền phát hiện ra mình bị nhốt trong một gian phòng, nàng ta vội vàng sờ lên cổ đầu tiên.



Nhưng trên cổ hoàn toàn không có gì.



Không thấy.



Không gian đã không thấy đâu nữa.



Không!



Phượng Khuynh Khuynh kích động nhìn xung quanh, thân thể cử động một cách gian nan, mãi mới tìm được điếu trụy ở trên đống cỏ khô dưới chân.



Nhìn thấy điếu trụy, Phượng Khuynh Khuynh lập tức cầm lấy, đeo lên trước ngực.



May mắn, may mắn nó vẫn ở đây.



Phượng Khuynh Khuynh đeo điếu trụy lên cổ xong mới dần dần khôi phục tâm tình, đau đớn trên người cũng tạm thời quên đi, quên đi cả việc mình đang bị nhốt.



Chỉ cần có không gian này, nàng ta liền còn có cơ hội.



Phượng Chi Âm! Ngân Vi!



Thù này, nàng ta sẽ không quên.



Nàng ta sẽ tuyệt đối không bỏ qua cho họ.







Đến ngày thứ ba, Thời Sênh nhận được tin Phượng Khuynh Khuynh trốn thoát, cùng nàng ta chạy trốn còn có đạo sư Vạn Quyền.



Chuẩn xác mà nói, là Vạn Quyền cứu Phượng Khuynh Khuynh đi.



Phượng gia chủ còn chưa kịp xử trí Phượng Khuynh Khuynh thì nàng ta đã chạy mất rồi, chờ nàng tay xuất hiện trở lại thì chắc chắn lúc đó sẽ không chết không thôi.



Thời Sênh không hiểu tại sao đã qua nhiều ngày như thế rồi mà Phượng gia chủ vẫn không xử trí Phượng Khuynh Khuynh.



Đổi là cô thì đã sớm giết quách đi cho rồi.



“Phượng Chi Âm, Phượng Chi Âm…”



Âm thanh kêu gào truyền tới từ dưới lầu, Thời Sênh thò mặt ra nhìn một cái.



Một nam tử đứng ở dưới sân gào toáng lên, hạ nhân vội vàng chạy ra đuổi hắn ra ngoài.



“Phượng Chi Âm, ngươi ra đây, Phượng Chi Âm. Sao ngươi lại độc ác như thế, Phượng Chi Âm, đồ tiện nhân…”




Thời Sênh xách kiếm đi ra ngoài.



Cô muốn nhanh chạy tới xem tên khốn này muốn làm gì?



Phượng gia chủ đang tiếp Đông Phương Hợi ở phòng khách.



Thời Sênh vọt vào, liếc mắt một cái liền nhìn thấy nam tử ngồi bên cạnh Phượng gia chủ, dung nhan như ngọc, khí chất như tranh, mặt mày ôn hòa, trong lời nói lại toát lên vẻ quý khí, tao nhã.



Thời Sênh: “…” Đây là tên khốn đó?



Mẹ kiếp!



Hiện tại mấy tên khốn cũng phải có phong cách cao sang thế này à?



Nghĩ đi nghĩ lại thấy cũng đúng, nếu không tỏ ra sang chảnh thì sao có thể mê hoặc được người khác chứ.



“Tiểu Âm!” Phượng gia chủ thấy Thời Sênh xông vào thì sắc mặt thay đổi, “Mau quay về!”



“Hắn tới đây làm gì?” Thời Sênh chẳng những không quay về mà còn tiếp tục đi vào, ngồi xuống đối diện Đông Phương Hợi.



Đông Phương Hợi bị kinh ngạc một chút, nhưng nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình thường, ôn hòa cười cười, “Vài năm không gặp, muội muội Tiểu Âm đã trổ mã thật xinh đẹp.”



Thời Sênh đáp lại không khách khí, “Cũng không phải cho ngươi nhìn.”



Đông Phương Hợi: “…”



“Tiểu Âm, không được vô lễ.” Phượng gia chủ quát lớn một tiếng.



Thời Sênh bĩu môi, không nói nữa.



“Không sao đâu, muội muội Tiểu Âm đúng là hoạt bát hơn trước kia rất nhiều.” Đông Phương Hợi cảm khái một chút, “Thời gian trôi qua nhanh quá, vài năm không gặp mà ta đã sắp không nhận ra muội muội rồi.”



Ánh mắt của Phượng gia chủ trầm xuống, nhìn về phía Thời Sênh. Thời Sênh lại chống cằm đánh giá Đông Phương Hợi, biểu tình của cô quá mức bình tĩnh làm cho Phượng gia chủ không đọc được một chút suy nghĩ nào.



Phượng gia chủ thu hồi tầm mắt. Đông Phương Hợi nói loanh quanh một hồi mới đi vào chính đề.



“Phượng bá bá, hôm nay cháu tới là vì hôn sự giữa cháu và muội muội Tiểu Âm. Cháu và Tiểu Âm cũng không còn nhỏ nữa, ý của trưởng bối trong nhà là muốn cho cháu và Tiểu Âm đính thân trước…”



Đáy lòng Phượng gia chủ không khỏi thở dài, cuối cùng vẫn phải nói tới.



Nếu là trước đây, ông sẽ không có lý do để phản đối, nhưng hiện tại…



Quốc sư đã chen một chân vào, ông dám đồng ý sao?