Boss Là Nữ Phụ

Chương 812 : Quốc sư minh giám (25)

Ngày đăng: 22:25 28/04/20


Trận đấu giữa Phượng Kỳ Kỳ và Thời Sênh là trận đấu quan trọng nhất, vài người ngồi xem đã phát ngán, giờ phút này liền lấy lại vẻ hứng khởi.



Phượng Kỳ Kỳ đã đi lên đài.



Nhưng người còn lại vẫn chậm chạp không lên.



Thời Sênh ngồi ở trên như một vị đại gia, hoàn toàn không có ý đi lên.



“Sao Tam tiểu thư lại không lên?”



“Nàng ta dám lên sao? Gần đây Đại tiểu thư vô cùng cố gắng, ngay cả một sợi tóc Tam tiểu thư cũng chẳng chạm vào nổi, đi lên chẳng phải là mất mặt à?”



“Cũng đúng…”



Âm thanh thảo luận phía trước không ngừng truyền lại, càng nói càng khó nghe, dù sao họ nhìn cô không vừa mắt nên càng nói quá lên.



Càng ngày càng có nhiều ánh mắt nhìn về phía góc Thời Sênh đang ngồi.



“Tam tiểu thư, tới phiên tiểu thư rồi.” Phượng An nhắc nhở.



“Không đánh, vô nghĩa.”



Không gian đang cãi nhau lập tức an tĩnh sau câu nói này của Thời Sênh, dường như câu nói đó là để nói cho bọn họ nghe vậy.



“Tam tiểu thư, đây là niên khảo, ngài phải tham gia.” Một trưởng bối làm trọng tài trên sân thi đấu lên tiếng.



“Tiểu Âm.” Phượng gia chủ cũng gọi một tiếng.



“Không muốn động thủ.” Bản cô nương đã ra tay là phải thấy máu, cái loại đánh tới đánh lui mà không được đánh chết này, cô hoàn toàn không có hứng thú.



Phượng gia chủ: “…” Ai nói là sẽ không để mất mặt ở niên khảo hả?



Cái này là trực tiếp bỏ quyền thi đấu luôn.



“Tam muội muội, muội đừng lo lắng, tỷ sẽ nhường muội mà.” Phượng Kỳ Kỳ đứng trên sân đấu, gọi một cách thân thiết.



“Nhường ta cũng không đánh.”



“Tam tỷ tỷ, không phải tỷ sợ đại tỷ tỷ đấy chứ?”



“Sợ? Lúc ta vênh váo thì không biết nàng ta còn đang ở đâu đâu.”



Bản cô nương đây là tổ tông của vênh váo.



Đối phương lại hỏi tiếp, “Vậy sao tỷ lại không lên đi?”



“Lười lên.”




Quy tắc ư?



Hay là trừng phạt?



Hay là phản phệ?



Trong cốt truyện chỉ nói Ngân Vi đối nghịch với nữ chính, không hề nói kỹ về bản thân hắn.



Nhưng theo lý thuyết thông thường, ngoài nữ chính ra, người khác sẽ không thể khống chế được thời gian hay không gian, muốn có được loại năng lực nghịch thiên này thì cần phải trả giá rất đắt.



Giá đắt…







Phủ Quốc sư.



Thân ảnh Ngân Vi xuất hiện từ trong hư không, thân mình hắn hơi lung lay, trực tiếp ngã ngồi xuống ghế, sắc mặt tái nhợt trong nháy mắt. Một thiếu niên ở phía sau lập tức tiến lên.



“Đại nhân.”



“Không có việc gì.” Thanh âm của Ngân Vi rất mỏng.



“Gần đây ngài sử dụng năng lực quá thường xuyên.” Thiếu niên lo lắng, “Ngài muốn gặp Tam tiểu thư thì cứ mời nàng ấy tới đây, sao phải…”



“Nàng không thể tiến vào đây.”



“Đại nhân…” Thiếu niên khó hiểu. Phủ Quốc sư đúng là có vài thứ không tốt nhưng cũng không đến nỗi không bảo hộ nổi một cô nương đi vào đây?



Ngân Vi nhìn về phía thiếu niên, “Không cần tự chủ trương.”



Thiếu niên cau mày, “Vâng.”



“Lui xuống đi.”



Thiếu niên cúi đầu ra cửa, bên ngoài là một mảnh tối đen, giơ tay ra không nhìn thấy năm ngón. Thiếu niên vừa ra, một bóng đen xẹt tới, giương nanh múa vuốt với hắn.



Ánh mắt thiếu niên trừng lên, bóng đen nhất thời khựng lại.



Gió rít từng trận làm cho thân mình gầy nhỏ của thiếu niên như sắp bị thổi bay tung lên trời, “Hắn sắp chết, ha ha, hắn sắp chết đúng không? Ha ha ha ha, báo ứng, báo ứng!”



“Câm mồm!” Thiếu niên quát lớn một tiếng.



Bóng đen lại càng thêm kiêu ngạo, tiếng cười bén nhọn truyền khắp trong đêm tiếng gào khóc thảm thiết bừng lên.



“Ha ha ha, hắn sắp chết, hắn sắp chết…”