Boss Là Nữ Phụ
Chương 814 : Quốc sư minh giám (27)
Ngày đăng: 22:25 28/04/20
“Chờ chút!”
Một gã từ trong đám người đi ra, “Xin hỏi Phượng tam tiểu thư, thanh thần khí này có tên là gì?”
Tên?
Tên là gì được nhỉ?
Thiết kiếm: “…” Chủ nhân, cô đừng có tùy tiện đặt tên cho tôi nữa, tên tôi vốn đã rất vĩ đại rồi, thật đấy.
Thời Sênh nghĩ nghĩ, buột miệng đáp: “Tuyệt Thế Kiếm.”
Mọi người: “…” Sao lại cần nghĩ lâu như thế? Tùy tiện đặt tên cho bọn họ nghe à? Tên này có vẻ lấy hơi tùy ý rồi.
“Bổ sung một chút, bị đánh chết ta sẽ không phụ trách. Ai dám tới đòi ta phụ trách, ta sẽ phụ trách đưa cả nhà các ngươi tới đoàn tụ với nhau.” Thời Sênh cười gằn một tiếng, nói xong liền nhảy xuống lôi đài, “Bắt đầu đi.”
Cô cũng không hề mang Thiết kiếm đi.
Mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía thiết kiếm đang tản ra hàn khí lạnh thấu xương ở trên lôi đài.
Cứ để kiếm ở đây thế à?
Cô nương này sao lại khác người như thế?
Không gian trong nháy mắt như đọng lại, không ai động đậy gì.
Thời Sênh đi lên lầu, ngồi xuống chỗ quan sát tốt nhất, dưới lầu đã có người không nhịn được mà nhảy lên, không đánh mà trực tiếp lao về phía thiết kiếm.
Hành động của hắn lập tức kích thích những người khác, vậy mà rất nhiều người liền xông lên.
Lúc Phượng gia chủ mang theo người tới liền thấy một màn này. Đó là mọi người không ngừng hướng lên phía lôi đài, sau đó lại đồng thời bị bắn ra bốn xung quanh, kêu rên ầm ĩ.
Con gái ông ghé vào lan can, cười cười nhìn tràng cảnh bên dưới, ác ý nói một câu: “Không làm việc theo quy định của ta thì phải trả giá, tưởng thứ này có thể dễ dàng lấy như thế sao?”
Những người bị bắn văng ra hoàn toàn không hiểu tại sao lại như thế, bọn họ lại nhảy lên, nhưng còn chưa đứng vững đã lại bị bắn bay.
Lực lượng đánh bay bọn họ cực kỳ mãnh liệt, hoàn toàn không có khả năng phản kháng.
Lúc này, mọi người mới kinh hãi nhìn lên trên lầu.
Thời Sênh cứ thế mà lừa được Phượng gia chủ.
Nhưng chuyện võ đài thì không thể bỏ qua dễ dàng như thế.
“Thanh kiếm kia thật sự là thần khí ư?”
“Không thật không ăn tiền.”
“Vậy sao con còn mở lôi đài làm gì?”
“Cha không thấy là bọn họ quá phiền sao?” Mỗi ngày đều lăn lộn bên ngoài Phượng gia, đã thế cô sẽ cho họ một cơ hội.
Phượng gia chủ: “…” Vì thế nên để không bị phiền, con liền lập lôi đài cho họ chơi à?
“Lỡ như có người mang được thần khí đi thì sao?” Người tài ba dị sĩ trên đại lục này nhiều không đếm xuể.
“Mang đi được thì cứ mang đi, cướp về là được rồi.” Phượng Từ còn không cướp được thứ này, đám não tàn kia có thể sao?
Phượng gia chủ nghẹn nghẹn, nói thì dễ lắm, con gọi một tiếng là nó sẽ về chắc?
Nếu Thời Sênh biết Phượng gia chủ nghĩ như thế thì nhất định sẽ nghiêm trang trả lời một câu: Thật sự có thể!
Dù Phượng gia chủ nói thế nào, Thời Sênh đều đáp lại ông một câu: không được.
Lôi đài này đã lập, nếu mạnh mẽ hủy bỏ thì đám người kia sẽ ùn ùn kéo tới Phượng gia, không khéo hủy luông Phượng gia mất.
Cuối cùng, Phượng gia chủ chỉ có thể cam chịu hành vi này.
Nếu vì một thanh thần khí mà làm cho Phượng gia phải chịu tổn thất không thể cứu vãn, đấy mới là mất nhiều hơn được.
Người có một gia tộc khổng lồ sẽ không thể tùy hứng như những kẻ lẻ loi một mình, nếu chết cũng không có gì vướng bận.
Trên vai Phượng gia chủ là cả một đại gia tộc.
Ông phải đưa ra những lựa chọn chính xác về lợi ích cho gia tộc mình.
Lấy và bỏ chính xác mới có thể làm cho gia tộc đi xa và lâu dài được.