Boss Là Nữ Phụ

Chương 822 : Quốc sư minh giám (35)

Ngày đăng: 22:25 28/04/20


Thời Sênh cho người trói tất cả mọi người đưa tới, bao gồm cả Đế quân, không thiếu một ai.



Đương nhiên, nếu có nam nữ chính ở đây thì mới là hoàn mỹ nhất.



Đáng tiếc!



Trong cung, những kẻ có địa vị như Đế hậu, công chúa, hoàng tử đều bị đội Thần Vệ dẫn đến, những người khác bị nhốt lại một chỗ với nhau.



Đế hậu ở cùng với mấy vị công chúa, biểu tình bà ta vặn vẹo, trừng mắt nhìn về thiếu nữ ngồi bên trên.



Hận ý mãnh liệt như thế, sao Thời Sênh có thể không chú ý được cơ chứ.



Nguyên chủ và Đế hậu vốn không có thù oán gì, nhưng bà ta lại bày ra địch ý như có thù giết cha vậy, đây là cái tình tiết máu chó rẻ tiền gì thế?



Bản cô nương không thèm.



“Phượng Chi Âm, ngươi thật sự muốn giết cha mình?” Đế quân dù chật vật nhưng vẫn không làm mất khí độ của người đứng đầu một nước.



Thời Sênh bày ra vẻ mặt thật thà hỏi lại, “Sao lại không thể chứ?”



Sao lại không thể…



Đương nhiên là không thể rồi!



Đế quân tỉnh táo lại, “Ta biết ngươi oán ta, nhưng lúc đó thật sự là có nguyên nhân, ngươi không muốn nghe lý do sao?”



Thời Sênh bình thản lắc đầu.



Không nghe.



Máu chó không thích nghe.



Bản cô nương đây không thích nghe.



Đế quân: “…”



“Ha ha ha!” Đế hậu đột nhiên cười ha hả, vẻ mặt khi cười lên cực kỳ dữ tợn, “Đây là tiểu tiện nhân mà ngươi muốn bảo vệ, ngươi nhìn nó bây giờ đó, chẳng những cướp đế quốc của ngươi, soán ngôi vị của ngươi, ngay cả ngươi cũng không thèm nhận, ha ha ha, báo ứng.”



Sắc mặt Đế quân càng thêm khó nhìn, trong mắt còn có ánh lửa thù hận cháy lên.




Nếu đã yêu cô, vậy thì cùng phải chết mới đúng.



[Ký chủ, không nên cực đoan như thế.] Hệ thống nhắc nhở theo thói quen.



Tư tưởng của ký chủ quá nguy hiểm!



Tư tưởng của Thời Sênh đúng là nguy hiểm, nhưng cô không giống những kẻ có suy nghĩ cực đoan, nghi ngờ vô căn cứ, cô bình tĩnh và lý trí, cô cũng rất tin tưởng Phượng Từ.



Cô đã vì Phượng Từ mà thay đổi một chút sách lược, nhưng mục đích cuối cùng thì cô không bao giờ quên.



Cho dù ở thế giới khác, dù thế giới đó không có Phượng Từ thì cô cũng sẽ không hề nôn nóng, lo lắng gì, vẫn bình tĩnh xác nhận, sau khi xác nhận không có, cô cũng sẽ không nhớ tới hắn, như thể hắn chỉ là một người qua đường râu ria trong cuộc đời mình.



Hệ thống thật sự không hiểu nổi Ký chủ nhà mình là dạng quái vật gì nữa.



“Ta cũng muốn đi cùng bà ấy, nhưng ta thân là Đế quân, toàn bộ Thương Lam…”



“Nói trắng ra là ông vẫn không bỏ xuống quyền lợi và vinh hoa phú quý được mà thôi.” Thời Sênh ngắt lời Đế quân, “Nhưng đó cũng là tâm tính thường tình của con người, ai cũng thế thôi.”



Đế quân còn muốn giải thích nhưng cuối cùng lại không nói nữa, nhìn vào đôi mắt bình tĩnh của Thời Sênh, bao lời muốn nói ra đành phải nuốt trở lại.



Ánh mắt của cô quá mức bình thản, bình thản tới mức khiến người ta không cảm nhận được chút ấm áp nào trong đó, khiến cho lòng người nảy sinh sự sợ hãi.



Đế quân chuyển tầm nhìn sang Phượng gia chủ, hy vọng Phượng gia chủ hỗ trợ nói mấy câu.



Hiện tại Phượng gia chủ đã đâm lao phải theo lao, một bên là bạn tốt nhiều năm, cũng là người mà ông nguyện trung thành, một bên là đứa con gái mình đã nuôi nấng nhiều năm, là con gái của muội muội mình.



Hiện tại ông ngoài khó xử vẫn là khó xử.



Giúp ai cũng không được.



Ông thương lượng, “Tiểu Âm, dù thế nào thì Đế quân cũng là cha ruột của con. Con làm như vậy thì sau này sao có thể nhìn người trên đại lục này?”



Mang tiếng giết cha là không tốt.



“Con đâu có cần.” Thời Sênh bày ra vẻ mặt chẳng sao hết.



Thanh danh cũng không thể ăn thay cơm, thanh danh cô không tốt thì sao chứ? Quyền, tiền, danh lợi, những người này có được rồi thì có thể dám nói một câu nào nữa sao?