Boss Là Nữ Phụ
Chương 839 : Cô nàng xui xẻo (7)
Ngày đăng: 22:26 28/04/20
Vu Thanh ba lần xác định Thời Sênh không có việc gì, lúc này mới bắt đầu giáo huấn Hạ Linh. Đối với sự giáo huấn của Vu Thanh, Hạ Linh cho vào tai trái lại cho ra tai phải, hoàn toàn không có ý hối cải.
"Cậu tự nhìn đi!" Vu Thanh đột nhiên lấy điện thoại di động, mở tin tức giải trí ra, ném lên người Hạ Linh, "Cậu xem chuyện tốt cậu làm đi."
Hạ Linh cầm điện thoại di động nhìn một chút, không thèm để ý nói: "Dù sao cũng không phải lần đầu tiên, thêm hay bớt một lần cũng có ảnh hưởng gì đâu."
"Hạ Linh!" Vu Thanh nổi giận, "Cậu còn có muốn tồn tại trong giới này không? Cậu xem xem cậu thành cái dạng gì rồi!"
Lúc Hạ Linh ở đỉnh cao của sự nghiệp, Vu Thanh chính là người đại diện của anh ta, coi như là nhìn anh ta từ huy hoàng cho tới sự thất bại hiện giờ.
Hạ Linh trầm mặc không nói lời nào, đột nhiên cười lạnh, "Nếu không thì phải giống An Thần sao?"
Anh đứng dậy đi ra ngoài cửa, giọng lạnh lùng, "Tôi không phải là anh ta."
"Hạ Linh, cậu đứng lại! Nơi cậu ở đầy chó săn rồi, cậu còn định đi đâu?"
Hạ Linh không để ý đến tiếng quát tháo của Vu Thanh, trực tiếp ra cửa.
Anh đóng cửa lại, thấy cô bé mới vừa nói đi học, đang dựa vào tường, nghiêng đầu nhìn anh.
Nụ cười thản nhiên trên mặt cô xua tan cảm giác bực bội trong lòng Hạ Linh, anh vẫn hung dữ nói: "Không phải cô đi học rồi à?"
"Đi học sao quan trọng bằng anh được."
Hạ Linh hừ lạnh một tiếng, vừa rồi cô ấy còn bán đứng mình.
Hạ Linh nhấc chân đi về phía thang bộ. Thời Sênh nhìn sang thang máy, nơi này là tầng mười lăm, vì sao không đi thang máy?
Bóng dáng của Hạ Linh nhanh chóng biến mất ở cửa thang bộ, Thời Sênh chỉ có thể đuổi theo, "Chờ tôi một chút."
Thang bộ rất yên tĩnh, Hạ Linh xỏ một tay vào túi, đi rất chậm.
Thời Sênh bước vài bước đuổi theo anh, đưa tay kéo một bên tay kia của anh.
Hạ Linh liếc nhìn cô một cái, muốn hất cô ra, thế nhưng nhìn nụ cười trên mặt cô, đột nhiên có chút không đành lòng.
Đúng vậy, không đành lòng.
Cùng với chút cảm giác luyến tiếc khó nói rõ được thành lời.
"Anh không vui à?" Thời Sênh nghiêng đầu hỏi anh.
Tống Mạt bị một cái tát đánh cho ngẩn người, một lúc lâu sau cô mới phản ứng được, viền mắt hồng hồng nhìn An Thần.
An Thần kéo Doãn Bảo Bảo lại, "Bảo Bảo, em làm cái gì?"
"Có phải cô ta cứ quấn lấy anh không?" Doãn Bảo Bảo chỉ vào Tống Mạt, "Tống Mạt sao cô không biết xấu hổ như vậy, bạn gái vẫn còn ở đây, cô lại dám gạ gẫm anh Thần."
"Tôi không có." Tống Mạt cắn răng, cô không quấn lấy An Thần, tự anh ta tìm đến cô.
"Cô còn ngụy biện." Doãn Bảo Bảo giơ tay lại muốn đánh Tống Mạt.
Tay Bảo Bảo sắp đánh xuống mặt Tống Mạt, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một bàn tay nắm cổ tay cô ta.
Doãn Bảo Bảo thấy rõ người ngăn cản mình, cảm xúc trên mặt chợt rạn nứt và hoảng loạn, tại sao cô ấy lại ở đây?
Từ lúc cô ta thuê người bắt cóc cô ấy, sau đó vẫn không có tin tức, mấy ngày nay cô ta đều lo lắng đề phòng, ai ngờ lại gặp cô ấy ở đây.
"Tiểu Manh, sao em lại ở chỗ này?" Doãn Bảo Bảo nở nụ cười kiểu chị gái, "Gần đây đều không đi học, có phải thân thể khó chịu không?"
Doãn Bảo Bảo quan sát sắc mặt của Thời Sênh, cô ta cũng không biết chuyện kia...
"Tôi rất khỏe, có phải chị rất thất vọng hay không?" Thời Sênh buông tay Doãn Bảo Bảo ra, cười như không cười.
"Tiểu Manh em nói gì vậy? Đương nhiên là chị..." Mặt Doãn Bảo Bảo đầy vẻ bi thương, một giây kế tiếp lại kinh ngạc nói: "Em... Em nói chuyện?"
"Tôi nói chuyện có gì kỳ quái sao? Hay là chị không hy vọng tôi nói chuyện?"
"Không phải là em..." Không nói lời nào sao?
Đáy lòng Doãn Bảo Bảo rất thấp thỏm, nếu cô ấy nói chuyện kia ra thì làm sao bây giờ?
Trước đây cô ấy luôn không nói lời nào cô ta còn không sợ, dù sao viết chữ sẽ không dễ giải thích như nói chuyện.
Doãn Bảo Bảo chột dạ liếc mắt nhìn An Thần, "Tiểu manh, chị và anh Thần còn có việc, chị đi trước đây. Lúc khác nói chuyện với em sau nhé."
Thời Sênh toét miệng, cười âm trầm, "Trên đường trở về chị cẩn thận một chút, nói không chừng liền gặp phải chuyện bất hạnh gì đó."
Đáy lòng Doãn Bảo Bảo càng sinh ra kỳ lạ, cô ta kéo An Thần rời đi. An Thần có chút áy náy liếc mắt nhìn Tống Mạt.
Tống Mạt cúi thấp đầu, chỉ coi không thấy được.