Boss Là Nữ Phụ

Chương 86 :

Ngày đăng: 22:06 28/04/20


Ngày ta thụ phong ngôi vương Bắc Sơn, cũng là khi nàng được gả cho người khác, lúc đó ta cho rằng ta và nàng đã thực sự dừng lại ở đó.



Chúng ta là đôi thanh mai trúc mã hồn nhiên vô tư, ban đầu ta cũng cho rằng ta sẽ lấy nàng làm thê tử.



Chúng ta sẽ có những đứa con đáng yêu, sẽ ở bên nhau một đời một kiếp, cho đến khi lìa đời mới thôi.



Đáng tiếc, hiện thực đã đâm cho ta một đòn độc ác, không biết bắt đầu từ bao giờ, ta và nàng bắt đầu xa cách hơn.



Không, nói cho chuẩn xác là nàng dần xa ta hơn.



Cho dù gặp mặt, miệng nàng lúc nào cũng chỉ nhắc đi nhắc lại một cái tên.



Một cái tên hoàn toàn xa lạ.



Khi nàng nhắc đến tên người đó, biểu cảm trên gương mặt nàng là vẻ trước nay ta chưa từng thấy, cẩn thận tỉ mỉ như vậy, ngọt ngào như vậy…



Ta đã từng muốn nói với nàng, nếu ta nói rằng ta thích nàng, liệu nàng ấy có quay đầu nhìn ta thêm một lần không?



Nhưng lý trí nói với ta rằng, ta không thể nói.



Nói rồi.



Có lẽ ngay cả mối quan hệ bạn bè cũng không giữ được.



Tình yêu của nàng nóng rực như thiêu thân lao đầu vào lửa không chút suy tư, một khi biết ta có tình cảm với nàng, nàng sẽ hoàn toàn cách xa ta.



Đó không phải là điều ta muốn nhìn thấy.



Do đó, ta không nói cho nàng biết.



Khi ta được phong vương Bắc Sơn, đứng trên đỉnh Bắc Sơn, mắt nhìn nàng được gả tới Bắc Hải, đứng tại nơi đó, ta có thể cứ nhìn mãi nhìn mãi về phương hướng nàng đã đến.



Như vậy, có lẽ ta sẽ gần nàng hơn một chút.



Ta chưa từng nghĩ rằng, có một ngày nàng toàn thân bê bết máu trèo lên Bắc Sơn, khi nhìn thấy nàng trong bộ dạng ấy, ta hận không thể giáng cho mình hai bạt tai, tại sao lại chọn Bắc Sơn, nơi đây là đỉnh núi cao nhất, dốc nhất Tiên giới.



Ta không thể tưởng tượng ra nổi, khi đã cạn kiệt tu vi toàn thân, thân mang trọng thương, nàng đã trèo lên đỉnh núi này như thế nào.



Long tộc Bắc Hải bị diệt, nàng có thể sống sót thoát ra toàn bộ là nhờ vào phu quân liều chết bảo vệ, mục đích là để bảo vệ giọt máu cuối cùng của họ.



Đó là một đứa bé rất nhỏ, khi nàng giao đứa bé nhỏ nhắn đó cho ta, lúc ta vén tấm chăn nhuộm đẫm máu ra cũng là lúc nhìn thấy một gương mặt nhỏ nhắn xanh xám.




Từ trong thủy tinh, ta biết được Long tộc Bắc Hải đã bị ai tiêu diệt, nhưng còn nguyên nhân vẫn chưa thể sáng tỏ.



Ta muốn báo thù cho nàng, nhưng lúc đó cũng là thời điểm quan trọng nhất của Tiểu Thù, ta không thể phân tâm được, chỉ đành tạm gác chuyện này sang một bên.



Ta không thể ngờ được rằng chúng ta lại có lần gặp gỡ thứ hai, cũng là trong tình huống như vậy.



Nhưng hắn là cơ hội sống duy nhất của Tiểu Thù, ta không thể không cầu xin hắn.



Không ngờ hắn đồng ý rất dễ dàng, khi đó ta còn hỏi hắn tại sao?



Hắn chỉ trả lời ta mấy chữ: “Nàng có thể đến gần ta, ta thích nàng.”



Có lẽ đây chính là ý trời.



Sau đó Tiểu Thù và ta đoạn tuyệt quan hệ sư đồ, tuy ta có chút lo lắng, nhưng ta biết rằng Tiểu Thù ở bên Phượng Từ mới là an toàn nhất, do đó ta không ngăn cản.



Sau này nghe nói Tiểu Thù mất tích, nhưng hồn phách chưa đứt, ta biết Tiểu Thù vẫn còn sống.



Còn ta, ta cũng không còn nhiều thời gian nữa.



Ta phải làm chuyện cuối cùng.



Báo thù cho nàng.



Việc báo thù không hề thuận lợi, nhưng cuối cùng ta cũng hoàn thành, ta đã ép hỏi được lý do từ miệng chúng, thì ra chỉ bởi trong tộc chúng có vị thiếu chủ ngắm trúng cô ấy, cưỡng ép không thành nên bày kế tiêu diệt cả Long tộc Bắc Hải.



Báo thù xong, ta trở về Bắc Sơn, chờ đợi cái chết đang cận kề.



Ta giống như nàng, sẽ không có chuyển thế, luân hồi.



Khi cơ thể ta bắt đầu tiêu tán, ta có chút hoảng hốt, dường như ta nhìn thấy nàng thân mặc trang phục tân nương, nét mặt tươi cười đang tiến về phía ta.



Khi còn sống ta không thể ở bên nàng.



Bây giờ, ta có thể cùng nàng hóa thành tro bụi.



Ta không hối hận.



Ngọc Tiêu.