Boss Là Nữ Phụ

Chương 866 : Cô nàng xui xẻo (34)

Ngày đăng: 22:27 28/04/20


Khi Hạ Linh mở liveshow trên khắp thế giới, cuộc sống của An Thần cũng không thoải mái gì.



An Thị bị Hạ Thị ác ý thu mua, cha An Thần nỗ lực cứu vãn, mấy ngày mấy đêm không ngủ vì lao lực đã đột tử.



Cha An Thần mất, An Thị vốn đã lung lay chao đảo liền ầm ầm sụp đổ.



An Thần nhốt mình trong phòng. TV phát sóng trực tiếp liveshow của Hạ Linh, tiếng hát vang vọng khắp căn phòng. An Thần nằm trên mặt đất, quanh người toàn là vỏ chai rượu.



An Thần nghiêng dầu, nhìn người trong TV, miệng lẩm bẩm: “Hạ Linh, Hạ Linh, Hạ Linh…”



Vì sao?



Rõ ràng người nên đứng ở đó phải là hắn.



Được mọi người vây quanh tung hộ phải là hắn.



Vì sao cuối cùng lại là Hạ Linh?



Dựa vào cái gì chứ?



An Thần bò từ trên sàn dậy, xông đến phía trước màn hình TV, túm lấy TV, đôi mắt ngập tràn hung ác dữ tợn, “Dựa vào cái gì chứ? Hạ Linh mày dựa vào cái gì chứ?”



An Thần càng gào thét càng kích động, cầm lấy đồ vật bên cạnh ném vào TV, tiếng hát lập tức im bặt.



Trong phòng chỉ còn lại hơi thở thô ráp của An Thần.



Ngoài cửa đột nhiên có tiếng gõ cửa.



“An tổng, bên ngoài có người nói muốn đến tịch thu căn nhà này.”



Hạ Linh tàn nhẫn nhưng thủ đoạn anh dùng rất quang minh chính đại.



Hạ Trị thì khác, ông ta mặc kệ dùng cách gì chỉ cần có thể đạt được mục đích là được. Bây giờ An Thị cơ bản đã bị ông ta nắm trong lòng bàn tay. Nhưng ông ta vẫn không vừa lòng, ông ta không thể cho người của An gia có cơ hội trở lại như ngày xưa.



Thư ký ở bên ngoài đang định gõ cửa tiếp thì cửa phòng đột nhiên bị người mở ra.



Đối diện với đôi mắt hằn đầy tia máu, bên trong gống như có sự thù hận khắc cốt ghi tâm, thư ký suýt nữa thì bị dọa thất thố.




Thôi Lương Dã cũng không tính sẽ buông tha An Thần như vậy, lại đuổi theo: “An Thần lúc này rồi đừng khách khí với anh em. Nào, cầm lấy đi!”



An Thần ném tấm thẻ xuống đất, tức giận trừng mắt nhìn Thôi Lương Dã nói: “Thôi Lương Dã, sỉ nhục tôi vui lắm sao?”



Thôi Lương Dã nhìn tấm thẻ bị bị ném dưới đất, một lúc lâu sau mới cười thành tiếng: “An Thần, cậu cũng biết cảm giác này à? Hồi trước khi còn ở trong nhóm, không phải cậu cũng như thế sao? Tự cho mình hơn người một bậc?”



Lúc hắn ở trong nhóm Thiểm Diệu giống như một người vô hình, có ai từng quan tâm hắn sao?



Hắn chịu đủ những ngày tháng như vậy rồi.



Thôi Lương Dã cúi người nhặt tấm thẻ lên, ung dung cất vào túi quần, hất hàm đi qua An Thần, đi được vài bước, hắn lại dừng lại.



“Cậu có biết hồi đó người làm các người mất cơ hội đi kiến tu là ai không?”



An Thần đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Thôi Lương Dã.



Thôi Lương Dã cười lớn hai tiếng: “Hồi đó cậu sợ Hạ Linh nổi tiếng hơn cậu đúng không? Vì vậy trong lúc Hạ Linh gây chuyện, cậu chưa từng ngăn cản, nhưng cậu nhìn đi, bây giờ Hạ Linh sống tốt hơn cậu rất nhiều. Ha ha ha!”



Thôi Lương Dã cười lớn rời đi.







An Thần còn quen một số người trong giới, hắn muốn trở lại giới này nhưng nhà đã không còn, người trong giới còn ai sẽ nể mặt An gia mà giúp hắn chứ?



Thời gian này An Thần sống khá khổ sở, sau đó hắn nhờ cậy mấy ngôi sao nữ truyền bá hộ nhưng cũng chẳng ích gì. Hiện nay, người có quyền thế trong giới chính là Hạ Linh, chút bọt nước hắn tung ra chỉ cần một câu nói của Hạ Linh cũng có thể đè bẹp độ hot của hắn.



Sau đó, cũng không còn tin tức của An Thần trong giới nữa, giống như đắc tội ai đó, bị cấm diễn.



Nửa đời sau của An Thần sống rất buồn chán.



Còn Thôi Lương Dã được người nâng đỡ đứng ngang hàng với Hạ Linh trong giới.



Nhưng trong lúc Thôi Lương Dã chuẩn bị phân cao thấp với Hạ Linh, Hạ Linh đột nhiên tuyên bố rút khỏi giới ca sĩ.



Chính là trong lúc đang nổi như cồn, lại muốn rút lui, kết quả này không ai ngờ tới.