Boss Là Nữ Phụ

Chương 868 : Vô hạn trốn giết (1)

Ngày đăng: 22:27 28/04/20


Ai cũng biết thẻ đen của Dư Hạ là hàng bán sỉ.



*



“Trời sắp tối rồi, nếu không tìm được nơi nào để trốn thì chúng ta chết chắc. Anh đừng có đem theo cô ta nữa.Người như cô ta chết cũng không đủ. Bọn chúng sắp đuổi kịp rồi.”



“Bỏ cô ta lại, như vậy chúng ta mới có thể nhanh thêm một chút.”



Thời Sênh vừa mở mắt đã cảm thấy bị ai đó thọc mạnh một cái, cả người không đứng vững, va vào vách tường đổ nát ở bên cạnh. Những thanh cốt thép lộ ra ở bên trên cứ thế đâm thẳng vào cánh tay cô.



Thời Sênh đưa tay chống vào vách tường, như vậy thanh sắt mới không tiếp tục đâm sâu vào trong.



Mẹ nó!



Mới đến mà đã đen đủi thế này!



“Hình như cô ta tỉnh rồi.”



Phía trước vọng lại tiếng bàn tán. Thời Sênh quay đầu nhìn qua đó, thứ đầu tiên đập vào mắt cô là một đống đổ nát.



Các tòa nhà cao tầng giống như vừa bị một trận bom dội xuống, không còn nguyên vẹn, tro bụi khắp trời, cả một khoảng không đều là một màu xám xịt.



Cái thế giới này y hệt như thế giới sau thời kỳ đại chiến thế giới.



Nơi mà cô đang ở lúc này có lẽ là một con hẻm, xung quanh là vô số những đống đổ nát, mặt đất đầy gạch vỡ.



Đứng trước mặt cô là bốn nam hai nữ, tuổi tác chênh lệch, ai nấy đều người đầy bụi đất, quần áo trên người cũng tả tơi như đang chạy nạn vậy.



Đây…



Là cái nơi quái quỷ gì vậy?



Lại là mạt thế sao?



Mẹ nó, lại có thể giết người sao?



Nghĩ đến là đã thấy vô cùng phấn khích rồi!



“Vù---”



“A! Hắc Tinh Linh đuổi đến rồi, mặc kệ cô ta, mau chạy đi. Cô ta có thể theo kịp hay không thì phải xem năng lực của cô ta.” Người đàn ông khá lớn tuổi trong đám người đó lên tiếng.



Chờ một chút, Hắc Tinh Linh là cái quái gì vậy?




Mấy cái xác khô bay luẩn quẩn vài vòng, không tìm thấy con mồi, chúng phát ra tiếng thét vô cùng sôi sục.



Chúng bay xung quanh cái hố lớn vài vòng, có lẽ là do tò mò cái hố đó là gì, trong lúc đó vẫn không ngừng phát ra tiếng thét, giống như đang giao tiếp với nhau.



Trong đám đó có một tên xác khô, sau khi bay luẩn quẩn hai vòng liền dần dần tiếp đất. Nó nghiêng đầu, dường như đang xem xét tình hình xung quanh.



Xác định không có nguy hiểm gì, nó thu cánh lại, chầm chậm tiến đến gần miệng hố.



Những tên xác khô còn lại cũng học theo tên đầu tiên, đáp xuống mặt đất.



Đúng lúc đám xác khô sắp tụ lại gần nhau, trên không trung đột nhiên rơi xuống một quả cầu nhỏ, cánh của chúng còn chưa kịp mở đã bị chìm ngập trong tiếng nổ tung.



Thời Sênh đứng trên kiếm từ trên cao bay xuống, bên dưới đã không còn nhìn thấy xác khô, chỉ còn lại vài cái hố sau vụ nổ.



“Mẹ nó, dám đấu với ông …”



Con mắt Thời Sênh nheo lại, tiếng phành phạch càng ngày càng tới gần, phía xa là một đám đen sì đang tiến về phía cô với tốc độ ánh sáng.



Vô số xác khô…



Chết tiệt!!!!!!



Đây mới chỉ xử lý một tiểu đội, ông đây còn phải đấu với một doanh trại sao?



Không thể chơi cái trò này được, ông đây còn đang ở cấp tân thủ, chúng mày sắp lên đại BOSS rồi, qua được ải mới có quỷ!



“Chạy mau!”



Thiết kiếm: “…” Lại chạy? Không đại sát tứ phương sao? Không vênh váo nữa à?



“Đại sát tứ phương cái beep, cái thứ này phải xử lý thế nào ông đây còn chưa biết, chạy mau!” Còn núi xanh không lo thiếu củi đốt, bản cô nương nhất định sẽ quay lại giết chúng!



Tốc độ của đám xác khô đó nhanh hơn Thời Sênh rất nhiều. Cô dùng thiết kiếm suýt chút nữa bị chúng đuổi kịp, khó khăn lắm mới có thể chạy thoát thì lại gặp phải mấy tên lạc bầy.



Cái thứ này hình như có khắp nơi trên thế giới này, lỡ có không cẩn thật nhất định sẽ gặp phải.



Thời Sênh dùng một chút công lực làm nổ chết mấy tên lạc bầy đó, đến khi tìm được một nơi an toàn thì cô đã mệt lử rồi.



Lúc trước cơ thể đột nhiên bị co giật, vốn dĩ đã làm cô tiêu hao không ít sức lực, huống hồ cái cơ thể này cũng không tốt là mấy.



Mỗi lần đều không cho cô một cơ thể tốt, không thể chơi được nữa!