Boss Là Nữ Phụ

Chương 873 : Vô hạn trốn giết (6)

Ngày đăng: 22:27 28/04/20


Sau khi Thời Sênh cho Bùi Tiến 10 tấm thẻ nâng đến cấp 5, cũng đều xuất hiện tình trạng nổ tung.



"Rác rưởi. " Thời Sênh bĩu môi.



Một người chỉ có thể có 10 tấm thẻ cùng cấp.



Thời Sênh có thể trải qua bấy nhiêu thế giới, đương nhiên không khờ khạo, nghĩ đến chuyện lúc trước liền hiểu được.



"Cô Dư, thẻ này…"



Thời Sênh xua tay không thèm để ý, hào khí nói rằng: "Tặng anh đấy."



Tặng… tặng hắn?



Đây không phải củ cải, đây là thẻ đen nha!



Thẻ kỹ năng mà người khác cũng có thể dùng được!



Cô nói tặng là tặng à, củ cải hay sao?



Bùi Tiến bị chấn động mãi không hoàn hồn lại được.



Đợi hắn hoành hồn, đại gia Sênh đang ngồi xổm bên cạnh, tiếp tục cho thẻ đen ăn.



Bùi Tiến lướt qua số lượng thẻ đen cô lấy ra, ít nhất cũng phải có tới hai mươi mấy tấm.



Chắc chắn cô là người có thẻ đen nhiều nhất mà hắn từng gặp.



Bùi Tiến càng cảm thấy mình không nên đối đầu với cô, nhiều thẻ đen đã đành, còn xử lý nhiều Hắc Tinh Linh như thế, thực lực làm sao mà tệ được?



Mỗi cấp độ Thời Sênh đều để tới 10 tấm thẻ, trò này cũng rất hay.



"Cô ta sao rồi? " Thời Sênh thu lại đống thẻ đen, ánh mắt liếc nhìn Miêu Miêu ở trong lòng Bùi Tiến.



Nhìn khoảng 15, 16 gì đó, gương mặt nhỏ nhắn, tóc vàng, rất lâu không được gội đầu nên nhìn hơi bẩn.



"Miêu Miêu dùng thẻ đen, cần nghỉ ngơi 24 giờ." Không biết Bùi Tiến không dám giấu hay là trả lời theo bản năng nữa.



Thời Sênh đứng dậy, nói một câu, "Kỹ năng trên thẻ của cô ta có phần khá trâu bò đấy."




Vẫn cứ cảm thấy chị ấy muốn móc mắt mình.



Thời Sênh ngồi kế bên, nụ cười làm người ta sợ hãi. Lúc nãy cô cũng cười như vậy, Miêu Miêu nuốt nước bọt, cúi đầu không dám nhìn Thời Sênh.



"Hồ đại ca…" Miêu Miêu đột nhiêu quay đầu nhìn Bùi Tiến, "Hắn…"



Bùi Tiến thở dài, vỗ nhẹ đầu Miêu Miêu, "Đều là số mệnh."



"Số mệnh? Anh tin à?" Tiếng cười giễu cợt ở kế bên truyền sang.



Lúc trước Bùi Tiến cũng không tin, xuất thân của hắn rất tốt, hết mực được nuông chiều. Nhưng sau khi tới thế giới này rồi thì hắn lại tin.



Hắn nhìn cô gái kế bên, từ lần gặp đầu tiên, trên người cô toát ra đầy sự tự tin, trong đáy mắt chỉ có sóng yên gió lặng như không gì có thể khiến nó biến đổi cả.



Nhưng cô ta lại không giống loại người vô cảm, chỉ biết giết chóc.



Cô biết cười, cũng biết giận, giống như người bình thường.



Thật ra, loại người như cô luôn tồn tại lâu nhất trong thế giới này.



Một khi mềm lòng thì sẽ bị người khác lợi dụng, làm hòn đá kê chân cho người khác sống, nhưng con người… sao lại không có nhược điểm chứ?



"Đều tại em không tốt." Miêu Miêu còn nhỏ nên không hiểu câu chuyện của Thời Sênh và Bùi Tiến, chỉ biết khổ sở khóc lên.



Hồ đại ca chết rồi.



Bùi Tiến không còn muốn tìm hiểu Thời Sênh là người như thế nào, hắn gấp rút an ủi Miêu Miêu, "Miêu Miêu, em đã cố gắng rồi, không phải cuối cùng em đã cứu được anh sao? Đừng buồn, Hồ đại ca không trách em đâu."



"Khóc cái gì." Thời Sênh nghe người ta khóc là thấy phiền, "Hắn ta liều mạng để nhóc chạy đi là muốn nhóc sống sót. Nhóc sống tốt là được rồi, khóc người ta cũng không thể quay về."



Bùi Tiến ngạc nhiên nhìn Thời Sênh, chợt nghĩ, lúc đó, từ chỗ cô ở chắc có thể nhìn thấy mọi chuyện xảy ra với họ.



"Em biết…" Miêu Miêu nghẹn lời.



Cô biết Hồ đại ca muốn cô sống sót.



Nhưng với năng lực của cô, cô không thể nào sống đến cuối cùng, Hồ đại ca mới có cơ hội ấy, thà rằng người chết là cô.