Boss Là Nữ Phụ

Chương 878 : Vô hạn trốn giết (11)

Ngày đăng: 22:27 28/04/20


Thiết kiếm của Thời Sênh giống như được buff, cô gái tóc ngắn không chống đỡ nổi, phải gọi những người khác hỗ trợ.



Ba người đàn ông không hề nhúc nhích, cô gái đi cùng cô gái tóc ngắn đành xông lên.



Thời Sênh phát hiện kỹ năng thẻ đen của bọn họ đặc biệt trâu bò, hoàn toàn không cùng một cấp bậc với thẻ đen cấp 8.



Đây là thực lực của thế giới cấp hai sao?



Bộp bộp bộp–



Ám khí từ bên sườn mặt bay tới, Thời Sênh nhảy lên đống tường đổ vỡ ở bên cạnh, xoay người rơi xuống phía sau. Ám khí bắn vào tường, tường lập tức nát vụn.



Thời Sênh lui về phía sau để tạo ra một khoảng cách. Bụi đất từ trên rơi xuống, tầm nhìn bị ngăn trở, cô gái tóc ngắn không thấy rõ Thời Sênh làm thế nào xuất hiện ở trước mặt mình.



Chỉ thấy thiết kiếm mang theo hàn quang như tia sét đâm tới.



"Phụt!"



Lưỡi kiếm sắc bén xuyên qua bụng, thân hình cô gái tóc ngắn bị đình trệ tại chỗ. Cô ta chậm rãi cúi đầu, ánh sáng phản xạ tiến vào trong con ngươi cô ta, lạnh thấu xương.



Cô ta...



Vậy mà thua?



Còn thua ở trên tay một người mới!



Không!



Cô ta không cam lòng!



Cô gái tóc ngắn run rẩy lấy thẻ đen ra, Thời Sênh theo bản năng đá văng tay cô ta ra, thẻ đen bị ném trên không trung.



Thời Sênh rút thiết kiếm ra, thân hình nhảy lên tiếp được thẻ đen, ánh mắt đảo nhanh qua thẻ đen này, LV15.



Cấp 15.



Cô thu thẻ đen lại, nhìn về phía cô gái tóc ngắn, cười cười xấu xa, "Ngại quá, tôi thắng."



Cô gái tóc ngắn trừng mắt, không cam lòng ngã xuống mặt đất.



Cô gái tóc ngắn đã chết, bốn người kia đều nhìn Thời Sênh với vẻ kiêng kỵ, nhưng không ai toát ra biểu tình khổ sở nào. Ngay cả cô gái đi cùng cô gái tóc ngắn kia cũng không ngoại lệ, cô ta chỉ hơi tiếc nuối.



Ở cái thế giới trò chơi này, bản tính lương thiện của con người sẽ dần bị xóa hết toàn bộ, chỉ còn lại sự độc ác.



"Còn có ai muốn tìm cái chết?" Thời Sênh nhìn về phía bốn người kia.




Thời Sênh trầm mặc nhìn hắn.



Lại có bệnh thần kinh muốn cướp đồ của ông.



Người thanh niên tỏ ra vẻ sẽ chiếm thiết kiếm làm của riêng, hắn quay đầu nhìn về phía Thời Sênh, "Cảm ơn cô đưa tới cho tôi đồ tốt như vậy."



"Không khách khí." Thời Sênh ngoài cười nhưng trong không cười, "Dù sao anh cũng đưa tới cho tôi thứ tôi mong muốn."



"Hả?" Người đàn ông nghiêng đầu.



Ánh mắt của hắn đảo qua trên người Thời Sênh, dừng ở vị trí xương quai xanh của cô, ở chỗ vạt áo không che khuất được có vết thương lộ ra.



Người thanh niên vừa muốn nói chuyện, cô gái đối diện đã lại lên tiếng, giọng nói cần bao nhiêu âm trầm liền có bấy nhiêu âm trầm, "Giết chết hắn cho tôi!"



Thiết kiếm nhận được mệnh lệnh, lập tức thoát ra khỏi tay người thanh niên, chém xuống người hắn.



Nó là thứ người khác có thể tùy tiện sờ sao?



Người thanh niên đối mặt với thiết kiếm hùng hổ với thái độ khá tùy ý, mấy cái lắc mình đã giống như quỷ mỵ xuất hiện trước mặt Thời Sênh.



"Cô tên gì?"



Thời Sênh hơi ngửa đầu, "Tổ tiên anh."



Đầu người thanh niên nghiêng nghiêng, khẽ cười một tiếng, "Tổ tiên tôi đều chết hết rồi."



"Tôi là xác chết vùng dậy."



Trong đáy mắt người thanh niên hiện lên một luồng sát khí, "Vậy chết lại một lần được rồi."



"Phải xem anh có bản lĩnh này hay không." Thời Sênh đưa tay ra, thiết kiếm trở về tay cô, trực tiếp bổ ngang về phía gã đó.



Giống như vừa rồi, thân hình gã lại lóe lên, chờ khi xuất hiện, đã đứng ở đằng xa.



"Cô không giết được tôi." Người thanh niên lấy ra thẻ đen từ trong túi quần ra, "Cô cần cái này đúng không?"



"Đúng thì sao?"



Người thanh niên nhẹ nhàng cười, khuôn mặt bình thường lại có vài phần đẹp trai, "Dùng thanh kiếm kia của cô đổi không?"



"Đổi?" Khóe miệng Thời Sênh giật giật, "Không cần!"



Ông đây giết chết anh rồi thì đồ không phải là của ông sao?