Boss Là Nữ Phụ
Chương 885 : Vô hạn trốn giết (18)
Ngày đăng: 22:27 28/04/20
"Sao cô ấy lại đút hạt châu kia cho thẻ đen?" Người của Ngải Mễ đứng ở chỗ xa, không hiểu lắm hành vi của Thời Sênh.
Ngải Mễ cũng không rõ ràng lắm, cô ta nhìn hoa ăn thịt cách đó không xa, "Chúng ta đi thử xem."
Cô ta muốn nhìn xem người phụ nữ này đang giở trò quỷ gì.
Vài người đối phó một gốc cây hoa ăn thịt vẫn tương đối dễ dàng, Ngải Mễ tìm trong hoa ăn thịt người, không tìm được cái gì như loại hạt châu Thời Sênh cầm trong tay.
Ngải Mễ không chịu thua, lại tìm đến mấy gốc cây hoa ăn thịt ở chút sát đường biên, hợp lực hạ gục nó.
Đốn gục khoảng năm sáu cây hoa ăn thịt, Ngải Mễ mới tìm được một viên.
Cô ta đặt hạt châu trên thẻ đen của mình, màu đỏ hạt châu trong nháy mắt liền trở nên trong suốt, mà cấp bậc của cô cũng có thay đổi.
[Chúc mừng người chơi Ngải Mễ thăng cấp LV3]
Ngải Mễ vô cùng kinh ngạc, trước kia cô ta cũng chỉ mới cấp một, một hạt châu mà tăng luôn hai cấp?
Ngải Mễ đè sự ngạc nhiên trong đáy lòng xuống, nhìn về phía bóng người xa xa, thảo nào cô ta không sợ hãi như vậy.
...
"Răng rắc..."
Tiếng động đột ngột truyền từ trong biển hoa ăn thịt người tới, biển hoa yên tĩnh chấn động, rễ cây điên cuồng uốn éo trên mặt đất, lan ra bốn.
"Chạy mau!" Không biết là ai phản ứng trước, kinh hãi kêu lên, nhấc chân chạy về phía sau.
Bùi Tiến thấy Thời Sênh vẫn đứng tại chỗ, không khỏi căng thẳng giục một tiếng, "Cô Dư, đi mau!"
Gần như ngay khoảnh khắc tiếng Bùi Tiến cất lên, mấy bóng người lao từ trong biển hoa ăn thịt người ra, phía sau bọn họ là vô số rễ cây hoa ăn thịt người xoắn lại, lấy tốc độ hủy diệt đuổi theo mấy bóng người kia.
Thời Sênh chợt nheo mắt, "Phương Thần!"
Mấy kẻ đi đầu kia, chẳng phải là tên biến thái Phương Thần đó sao.
Điều khiến Thời Sênh càng không còn gì để nói là phía sau Phương Thần còn có Hứa An Viễn!
Lật bàn!
Biết ngay nam chính không dễ chết như vậy mà.
"Dư Hạ, Dư Hạ cô nhanh lên một chút!"
"Dư Hạ mau mở đường."
Người phía trước thấy Thời Sênh, kích động kêu to lên. Lúc trước bọn họ rời đi chính là Thời Sênh mở đường, những người này đặt kỳ vọng lên người cô cũng dễ hiểu thôi.
Thời Sênh nhìn người trước mặt một cái, đột nhiên buông thiết kiếm ra, thiết kiếm biến to ra, cô nhảy lên, thiết kiếm lập tức vọt ra. Khi đi ngang qua Bùi Tiến và Miêu Miêu, Thời Sênh túm cả bọn họ lên.
Thiết kiếm bay sát đám người đối diện rồi vọt thẳng đến giữa không trung.
"... Dư Hạ!"
"Dư Hạ sao cô thấy chết mà không cứu!"
Phía dưới vang lên tiếng chửi rủa.
"Tôi có liên quan gì đến các người? Dựa vào cái gì mà phải cứu các người?" Thời Sênh vui vẻ đáp.
"Dư Hạ, tiện nhân như cô không chết tử tế được đâu..."
Thời Sênh cố ý hạ thấp thiết kiếm xuống, khiến người phía dưới nghe được tiếng mình, "Có chết tử tế hay không tôi không biết, thế nhưng tôi biết các người sắp chết ngay rồi."
"Dư Hạ... A... cứu mạng! Cứu mạng! Dư Hạ mau cứu tôi... cứu mạng... A..."
Tiếng kêu thảm thiết ngừng lại.
Sắc mặt những người khác nhất thời trắng bệch, bọn họ đặt tất cả hy vọng lên Thời Sênh.
"Dư Hạ mau cứu tôi, chỉ cần cô cứu tôi, bắt tôi làm cái gì cũng được, Dư Hạ..."
"Cô Dư, cứu mạng..."
Tim Bùi Tiến không thể nào đập bình thường lại được. Hắn ôm Miêu Miêu, không biết có phải nên cảm thấy may mắn vì mình và vị này có một chút giao tình không?
Thời Sênh bình tĩnh điều khiển thiết kiếm lên cao.
Rễ cây sau lưng không thể nào lên cao như vậy, chỉ có thể khua loạn giữa không trung.
Từ trên cao quan sát, đống rễ cây giống như một con quái vật, đám hoa ăn thịt người phía sau đã bị nghiền ép nhìn không ra nguyên hình.