Boss Là Nữ Phụ

Chương 89 : Đế quốc xác sống (3)

Ngày đăng: 22:06 28/04/20


Chương 89ĐẾ QUỐC XÁC SỐNG (3)



Cô chọn một cái hẻm nhỏ, nơi này có hai xác sống đang lượn lờ.



Đặt Bạch Hổ vào ba lô trên lưng, cô đứng ở trong ngõ hẻm, sử dụng dị năng của mình.



Cô không có việc gì liền dùng dị năng tập biến ra các bông hoa. Bây giờ, một lần cô chỉ có thể biến ra được ba bông hoa, khi bông hoa nhỏ màu đen nở rộ ở trên đầu ngón tay của cô, hai xác sống như ngửi được cái gì đó, xoay người nhìn về phía Thời Sênh.



Nhưng bây giờ, biểu hiện của chúng nó rất khác so với biểu hiện hưng phấn khi nhìn thấy con người, lúc này chúng có chút uể oải, lại có chút mê man.



Thời Sênh thử đi về phía trước mặt mấy bước, hai xác sống không có bất cứ một chút động tĩnh gì, vẫn duy trì nguyên dạng đứng ở nơi đó như trước.



Mãi cho đến lúc Thời Sênh tới gần chúng chỉ còn cách hai mét, chúng vẫn cứ không có bất cứ một chút động tĩnh gì.



Ta ngất, dị năng này thật kinh khủng nha!



"Ô ô!" Hai xác sống bỗng nhiên di chuyển, nhe nanh múa vuốt nhào về phía Thời Sênh.



Thời Sênh cả kinh, xoay người bỏ chạy.



Mẹ nó, dị năng đã bị dùng hết rồi!



...



Dư Lương cho rằng thiếu nữ kia sẽ không quay trở về nữa, ai ngờ không bao lâu sau, hắn liền thấy thiếu nữ đó từ góc đường chạy tới như một trận gió, giẫm lên chiếc xe dưới lầu, rất lưu loát leo lên sân thượng.



"Anh ở chỗ này làm cái gì?" Thấy Dư Lương, Thời Sênh liền nhíu mày.



"Tôi... Tôi gác đêm."



"Sân thượng là của tôi, đừng có mà tới gần chỗ này."



Thời kỳ mạt thế, đáng sợ nhất là gì?



Chính là lòng người.



Cô cũng không có tâm tình đi ứng phó với những người này, giết người ở mạt thế không coi là phạm pháp, nếu như những người này tiếp xúc quá gần với cô, không chừng lúc nào đó sẽ “báo đáp” cô luôn đấy.



Sau khi Dư Lương rời đi, Thời Sênh liền ôm mèo nằm thẳng lên trên ghế dựa, từ từ chờ dị năng khôi phục lại.




"Lên xe." Cửa xe bị người khác đẩy ra, giọng nói mang theo lo lắng của một nam sinh có khuôn mặt trẻ con hướng về phía cô gào lên.



Con ngươi của Thời Sênh xoay chuyển, nhảy lên xe.



Thật muốn nhìn một chút nét mặt của Thích Minh Tuyết khi trông thấy cô, nhất định là sẽ rất đặc sắc cho mà xem.



Người trên xe việt dã không nhiều lắm, hơn nữa lái xe cũng chỉ có ba người, ngoại trừ lái xe, trên người của hai người khác đều có vết máu.



Thời Sênh vừa lên xe, ba người đó đều quan sát cô một phen. Quần áo trên người cô rất sạch sẽ, ba lô có chút cũ và không lớn, giống như loại túi mà học sinh hay mang đi học.



Đây đã là ngày tận thế thứ sáu rồi, sao cô gái này vẫn ăn mặc được sạch sẽ như vậy?



Xem ra chắc là từ khi bắt đầu mạt thế đã luôn không ra khỏi cửa.



Bây giờ còn chưa hết nước, bảo trì sạch sẽ cũng không phải cái chuyện gì lạ, cho nên bọn họ cũng không nghĩ nhiều.



"Anh ba, anh ba, phía trước có xác sống." Nam sinh có khuôn mặt trẻ con bỗng nhiên chỉ vào phía trước kêu lên.



Xác sống ở phía trước rậm rạp chằng chịt, nhìn qua đoán chắc phải có tới hai ba trăm con.



"Không xông qua được." Người đàn ông ngồi ở vị trí kế bên tài xế trầm mặt nói một câu.



Tầm mắt của hai người dò xét một vòng ở bốn phía, cuối cùng rơi vào một cái siêu thị, bên trong siêu thị rất loạn, đoán chừng là đã bị người khác vào lục lọi qua, nhưng mà cửa cũng tốt.



Nhanh chóng dừng xe lại: "Xuống xe, đi vào siêu thị, che chở cho người phía sau."



Thời Sênh bị người nam sinh có khuôn mặt trẻ mặt con kéo xuống xe, là người đầu tiên chạy vào siêu thị. Một vài người lục tục đi xuống từ các xe phía sau, nam nữ già trẻ đều có, Thời Sênh con thấy được cả ông Cố và bà Cố.



Thích Minh Tuyết ở chỗ này thì nhìn thấy bọn họ cũng không phải là chuyện ngoài ý muốn.



Toàn bộ người bên ngoài đều đã đi vào, mấy người hợp lực kịp thời chặn cửa lại, nghe thấy tiếng đập cửa của mấy cái xác sống bên ngoài, trong lòng một đám người cũng theo đó nhảy lên.



Sau khi xác định là chúng không thể vào được, những người này mới tự tìm chỗ để nghỉ ngơi, một số người lại bắt đầu tìm kiếm xem trong siêu thị có còn vật tư hay không.



Đoàn người tản ra, thân ảnh của Thời Sênh liền lộ ra ngoài.



"Tiểu Nam..." Ông Cố nhìn thấy Thời Sênh, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là vẻ mặt xấu hổ và chột dạ.