Boss Là Nữ Phụ
Chương 897 : Vô hạn trốn giết (30)
Ngày đăng: 22:27 28/04/20
Phương Thần nhảy cà tưng cà tưng đi tìm thấy nơi nghỉ ngơi. Hắn chạy ra phía sau ngó thử mông mình.
Nhưng mà hắn phát hiện mình làm thế nào cũng không nhìn thấy tình huống phía sau.
Khó xử thật.
Bên ngoài một người phụ nữ, một cô gái.
Hắn nên làm gì bây giờ?
"Anh Phương Thần? Lâu như vậy còn chưa bôi thuốc xong à? Chị Dư Hạ ăn xong rồi..."
Phương Thần: "..." Biến thái còn ăn bớt đồ ăn của hắn!
"Miêu Miêu..." Phương Thần yếu ớt lên tiếng, "Em có thể giúp anh một chút không?"
Miêu Miêu đứng ở bên ngoài, còn thật sự gật đầu, "Anh Phương Thần anh nói đi."
"Anh..." Phương Thần cào tường, điều này hắn nói sao được!!
Một zai tân như hắn, sao có thể nói ra bây giờ.
"Không sao." Cuối cùng Phương Thần thở dài, thôi thì tự mình làm đi, lại nghĩ nếu có chỗ nào không xử lý được, Phương Thần lại rùng mình, "Đợi đợi đợi chút, Miêu Miêu!"
"Anh Phương Thần?"
"Hắn muốn nhờ cô bôi thuốc cho hắn." Giọng Thời Sênh vang lên bên ngoài, dường như mang theo vẻ ghét bỏ, "Đừng để ý đến hắn."
Mẹ kiếp, đợi đã!
Hắn sẽ mất mạng đấy!
Người phụ nữ này quả nhiên ác độc.
"Em có thể giúp anh Phương Thần mà."
Phương Thần hận không thể đi ra ngoài ôm Miêu Miêu một cái. Đây mới là tư tưởng của người bình thường, đây mới là sự lương thiện mà một cô gái nhỏ nên có.
"Hắn bị thương ở mông, cô muốn nhìn mông hắn à?"
"A... Vậy... Thôi bỏ đi, anh Phương Thần, anh tự thoa đi nhé."
Phương Thần: "??!!"
Đã nói thoa giúp tôi mà?
Miêu Miêu em đừng nghe cô ấy nói bậy!!
"Miêu Miêu... Miêu Miêu..."
Phương Thần kêu liên tiếp vài tiếng cũng không ai đáp lại hắn.
Theo hướng Phương Thần chỉ, có thể nhìn thấy xa xa có một số lượng lớn người đang lại đây.
Thật là một số lớn.
Nhìn ra ít nhất hơn một ngàn người.
Thế giới này trải qua vài lần tăng cấp, số người thật ra đã rất nhiều, nhưng mà đội ngũ quy mô lớn như vậy, bọn họ tuyệt đối chưa từng thấy.
Thời Sênh dựa vào song cửa, vẻ mặt không có gì biến hóa.
"Đội ngũ thế giới này đã kéo đến đây." Thật lâu sau cô mới chậm chạp phun ra một câu.
Phương Thần hiểu ý những lời này của Thời Sênh.
Vài Lão Đại đồng thời ở một thế giới, sao có thể không kết phái.
Ngẫm lại hắn cũng là người từng làm cho người ta kinh sợ, lúc này đã có chút kém cỏi.
Hiện tại danh tiếng của hắn còn kém hơn cả người phụ nữ này.
Thời Sênh nhướng mày hỏi Phương Thần, "Anh không tính chiêu mộ người à?"
Tên thiểu năng này là BOSS mà, nhưng nhìn đội ngũ của người ta, lại nhìn hắn xem.
Sâu sắc ghét bỏ.
"..." Cô ấy lại ghét bỏ mình cái gì? "Nhận người làm gì?"
"Đánh nhau, bằng không thì để làm ấm giường cho anh sao?"
Ấm giường...
Hiện tại mọi người giữ mạng sống cũng khó khăn, ai còn có tâm tư nghĩ đến chuyện đó.
Phương Thần tức giận trừng Thời Sênh một cái, "Sao cô không nhận?"
"Một mình tôi có thể thu phục những người này, nhận người làm gì?" Thời Sênh trả lời đến là đúng lý hợp tình, ngữ khí kiêu ngạo đến cực điểm.
Phương Thần nghiến răng, thật sự rất muốn đánh cô!
Nhưng mà đánh không lại làm sao bây giờ?
Phương Thần dời tầm mắt, nói chuyện với cô, hắn cảm giác mình sắp bùng nổ rồi.
"Bọn họ đi tới bên này."
"Tôi thấy rồi, không cần anh nói."
"Không phải tôi đang nhắc nhở cô sao?"