Boss Là Nữ Phụ
Chương 906 : Vô hạn trốn giết (39)
Ngày đăng: 22:28 28/04/20
Không ai đối phó được con rắn lớn kia, cách một thời gian Thời Sênh lại nhìn thấy rắn lớn cắn đám rắn nhỏ.
Thứ này hình như cái gì cũng ăn, có đôi khi cũng tập kích người.
Nhưng mà không bao lâu Thời Sênh lại không thấy tung tích rắn lớn đâu nữa.
Nữ chính cũng không thấy.
Kỹ năng của nữ chính là bị động, sống chết nhất định sẽ biến mất.
Gặp được ông cụ? Nhận được truyền thừa?
[...] Đây không phải tiểu thuyết huyền huyễn! Làm gì có ông cụ để mà được truyền thừa!
...
Thời Sênh phát hiện gần đây rất nhiều người tìm cô chịu ngược, nhìn thấy cô sẽ không muốn sống chạy đến.
Phương Thần vì sợ bị ngộ thương, bình thường đều cách Thời Sênh mấy chục thước, chờ cô đánh xong mới đến hôi của.
Trình độ vô sỉ của Phương Thần làm thay đổi thế giới quan của Thời Sênh.
Đoạn thời gian sau Thời Sênh mới biết, nguyên nhân cô được hoan nghênh như vậy, là bởi vì bọn họ đều nhận được một nhiệm vụ, chỉ cần có thể đả thương cô, không cần biết nhiều hay ít, đều có thể đạt được cơ hội rời khỏi thế giới này.
Người toàn bộ thế giới đều là địch.
Đầu người đưa đến cửa, Thời Sênh đương nhiên sẽ nhận lấy không chút khách khí.
Vận mệnh thế giới cũng không ngừng thay đổi, đại khái là phát hiện quái vật trên thế giới thật sự quá nhiều, đấu đơn độc không làm gì được chúng nó, loài người bắt đầu đoàn kết lại.
Xử lý phần tử dị đoan mất lý trí, mọi người đều tập trung đến trung tâm thế giới.
Bọn họ chọn ra một người lãnh đạo cao nhất.
"Phụt... Anh nói ai?" Thời Sênh trực tiếp phun nước trong miệng ra.
"Dư hạ! Cô lãng phí thật đấy! Hiện giờ tìm được chút thực vật rất khó khăn cô có biết không!" Phương Thần bị văng nước lên mặt, nhưng thứ hắn đau lòng lại không phải mặt mình.
"Một ngụm nước thôi mà, tôi thiếu ăn thiếu mặc của anh chắc?" Thời Sênh lườm một cái.
Phương Thần mệt tâm, mẹ kiếp thực vật của cô đều cho Miêu Miêu, cho tới bây giờ chưa từng cho hắn, đều là hắn tự tìm mà!
Những lời này mà cô ấy cũng nói ra được.
Thời Sênh giơ giơ thiết kiếm, "Chỉ bằng này, nhìn kết cục những người bên ngoài đó, rồi trả lời tôi xem có nghe tôi hay không."
Hai người xanh mét mặt, oán hận trừng Thời Sênh, không tình nguyện lui ra ngoài.
Dưới bạo lực, ai dám nói không?
Mọi người trong thành phố trung tâm nhanh chóng tập trung lại, một đám người lạnh run, kinh hồn táng đởm nhìn cô gái ngồi trên ghế chính.
Trong tay cô cầm thiết kiếm, đang gõ khẽ xuống mặt bàn, phát ra tiếng vang lảnh lót.
Một cô gái như vậy, lại đứng đầu bảng giết chóc.
Hiện tại bên ngoài kia thi thể nằm đầy đất, kết cục của việc đối địch với cô vô cùng thê thảm.
Thời Sênh gác chân ngồi trên ghế chính, chống cằm, nghiêng đầu nhìn đám người, "Bạch Kỳ ở đâu?"
Cả đám người lắc đầu như trống bỏi, "Không biết..."
Bọn họ thật sự không biết Bạch Kỳ ở đâu, bọn họ không thể mỗi ngày đều đi theo hắn?
"Hắn... Hắn là thư ký của anh Bạch, hắn biết." Một người đàn ông bị đẩy ra.
"Tôi không biết." Người nọ căng thẳng lắc đầu, lắp bắp nói: "Tôi... Sáng nay tôi có gặp anh Bạch, lúc sau, lúc sau không thấy đâu nữa."
Người nọ dừng một chút, nhỏ giọng nói: "Hứa An Viễn hẳn là biết anh Bạch ở chỗ nào, bình thường hắn đều đi theo anh Bạch."
"Hứa An Viễn?"
Người nọ ra sức gật đầu.
Nam chính và nhân vật phản diện đang làm gì?
Nữ chính cũng không cần, cả ngày ở cùng nhân vật phản diện là sao? Muốn chơi gay sao?
“Hắn ở đâu?” Thời Sênh lấy kiếm gõ bàn, đầy vẻ lưu manh.
“Vừa rồi tôi thấy hắn… đi về phía biệt thự.” Người nọ không dám giấu giếm.
"Đưa tôi đi."
"Vâng."