Boss Là Nữ Phụ

Chương 908 : Vô hạn trốn giết (Hoàn)

Ngày đăng: 22:28 28/04/20


Ánh sáng trong đáy mắt Mộ Bạch nhanh chóng biến mất, biến thành một thi thể không có linh hồn.



Thời Sênh nghiến răng nghiến lợi ném hắn ra, giờ cách tự sát cũng thăng cấp rồi, biết dùng thuốc độc nữa cơ đấy!



Câu cuối cùng mà Mộ Bạch nói là có ý gì?



Ngay khi Thời Sênh đang nghi hoặc, đống đổ nát ở phía xa chợt nổ tung, giống như bị người ta dùng đao xé tan ra thành từng mảnh vậy, bóng đêm ùa vào, nuốt trọn đống đổ nát, đang nhanh chóng lao về phía cô.



Tim Thời Sênh nhảy dựng lên.



Không gian vỡ nát rồi…



Mẹ nhà nó…!



Thằng thiểu năng này!



“Hệ thống, mau đưa ông về!!!”



[Không được... không dịch chuyển được.] Hệ thống nói rất nhanh, khiến cho tiếng nói điện tử lạnh lùng kia có chút kỳ dị.



Hệ thống kiểm tra đường truyền dẫn, nhưng không có cách nào mở ra được.



Thời Sênh đạp lên kiếm bay nhanh về phía thành phố trung tâm, vừa đi vừa lôi ipad ra, “Truyền số liệu đường truyền dẫn sang đây.”



Số liệu đường truyền dẫn không nằm trong phạm vi quyền hạn của cô.



Hệ thống biết tình huống bất thường, tận dụng quyền hạn của mình, truyền số liệu sang.



Thời Sênh cúi đầu, quét nhanh những số liệu chạy trên màn hình ipad, tốc độ sụp đổ phía sau càng lúc càng nhanh.



Ngón tay Thời Sênh gõ như bay trên màn hình, ngay khi vị trí sụp đổ gần sát đến chỗ cô, bóng người cô vụt biến mất.



Cả thế giới đều biến thành vô số những mảnh vỡ nhỏ, bay lả tả trong bóng đêm.



...



Thời Sênh ngã từ trên không trung xuống, ánh sáng chói mắt khiến cô không mở mắt ra được, một lúc sau mới có thể thích ứng với nó.



Đây là không gian hệ thống.



Làm bản cô nương sợ chết đi được.



Hệ thống chưa từng nói nếu tan vỡ theo không gian thì kết cục của cô sẽ thế nào, nhưng nghĩ cũng biết sẽ không phải là kết cục gì hay ho.
Thời Sênh đảo đi đảo lại trình tự. Hệ thống nhìn mà phát phiền lòng. Thời Sênh vẫn giữ nguyên tư thế như cũ, không có chút thay đổi nào.



Hệ thống nhàm chán, bắt đầu tự chạy chương trình tự kiểm tra, nó lại phát hiện tốc độ của bản thân mình còn không bằng Ký chủ.



Mệt quá đi!



Nó chợt bắt đầu nghi ngờ cuộc đời, nó còn được cái tích sự gì đây?!



“Thế giới tiếp theo.”



Nghe thấy bốn chữ này, Hệ thống như nghe thấy âm thanh hạnh phúc, lập tức bắt đầu dịch chuyển.



[Bắt đầu dịch chuyển…]



“Nơi này âm u quá, sao mày lại chọn chỗ này?”



“Ở đây ít người, không dễ bị người ta phát hiện. Mau kéo người vào trong đi.”



Tiếng sột sột soạt soạt vang lên bên tai Thời Sênh.



Ý thức của cô không tỉnh táo lắm, hơi mơ hồ, đại khái là do bị người ta dùng thuốc.



Truy sát chết tiệt!



“Không có tiền?! Mày không cần con gái của mày nữa à?! Mẹ kiếp!”



Cả không gian im lặng vài giây, tiếng nói kia lại giận dữ quát lên, “Tao nói cho mày biết, cho mày thêm hai tiếng nữa, không đưa tiền sang đây, thì đừng trách chúng tao độc ác!”



Có lẽ là điện thoại bị ném xuống đấy, cốp một cái, sau đó là tiếng thứ gì đó bị vỡ.



“Sao thế?” Có người hỏi.



Người trả lời rất tức giận, “Thằng súc sinh đó lại dám nói không có tiền, bảo tao muốn làm gì thì làm.”



“Vậy… bây giờ bọn mình làm thế nào?”



“Chờ thêm hai tiếng nữa, nếu nó thật sự không đưa tiền tới, chúng ta giết con tin!”



“Giết con tin thật à?!”



“Giết!”