Boss Là Nữ Phụ

Chương 910 : Ma vương vạn tuế (2)

Ngày đăng: 22:28 28/04/20


Thời Sênh không biết đây là địa phương quỷ quái nào, cô lựa chọn đi vào trong thôn.



Ngoài cổng thôn có một gốc cây rất lớn… Có hơi giống cây hòe, nhưng lá lại lớn hơn lá hòe một chút. Thời Sênh cũng không chắc cái thứ này có phải cây hòe hay không nữa.



Dưới gốc cây hòe có mấy đứa nhỏ đang ngồi thành một vòng. Khi cô vừa xuất hiện, tất cả đều giương mắt nhìn lên.



Trên những gương mặt non nớt là vẻ cứng ngắc, không có biểu cảm gì.



Ánh mắt trợn trừng, tròng mắt gần như không nhìn thấy con ngươi, chỉ còn lại màu trắng dã như mắt cá chết.



Kỳ quái.



Không hổ là tiểu thuyết thần quái, tùy tiện xuất hiện một cái thôn thôi cũng có yếu tố kinh dị rồi.



Đánh quái thăng cấp vân vân!



A, không đúng, đuổi tà ma!



Dù sao đây cũng là tiểu thuyết thần quái.



[…] Ký chủ lại muốn làm chuyện gì đó rồi!



“Đánh chị ta!”



Một thằng nhóc đứng bật dậy, cầm lấy đá trên đất ném vào người cô.



Những đứa trẻ khác cũng học theo.



Thời Sênh kêu lên một tiếng buồn bực, lũ trẻ trâu này sao lại hư hỏng như thế chứ?



Vài phút sau.



Một đám trẻ con bị trói thành một đống, tất cả bắt đầu ngửa cổ gào.



“Thả chúng tôi ra, thả chúng tôi ra… Cô là đồ yêu quái, thả chúng tôi ra, cứu mạng…”



“Có yêu quái tới, ông ơi cứu con!”



“Tao không muốn bị yêu quái ăn thịt, hu hu hu hu…”



Thời Sênh ngồi xổm trước mặt chúng nó, chỉ chỉ vào mặt mình, nghiêm trang hỏi: “Mấy đứa nhìn chị đây giống yêu quái lắm sao?”



Yêu quái ông tụi bây ấy!



Ông đây là người 100%!
Thời Sênh đứng dưới gốc cây hòe, biểu tình mơ hồ.



Có điểm không ổn…



Nơi này hẻo lánh như thế, hẳn là không có tín hiệu, hai tên cướp kia làm sao có thể gọi điện thoại cho Quý Phong được nhỉ?



Điểm này cũng có thể giải thích, dù sao cũng có điện thoại vệ tinh, tuy rằng nơi này lạc hậu nhưng cũng không phải trong rừng sâu gì, tín hiệu vệ tinh vẫn có thể bao trùm.



Mấu chốt là vì sao hai tên cướp đó lại muốn đem cô tới tận nơi xa xôi như thế này?



Có mờ ám?



Bọn cướp có mưu đồ gì không, Thời Sênh không có cách nào chứng thực cả.







Các nhà trong thôn đều đóng chặt cửa, làm gì có chuyện người sống ở trong núi thì nhà nhà không cần đóng cửa chứ, tiểu thuyết đúng là lừa người.



Thời Sênh đi thẳng tới trung tâm của thôn, ở đây có một cái sân, không lớn lắm, ở giữa là một từ đường*.



*Từ đường: nơi thờ cúng tổ tiên



Sắc trời hơi tối, tiến lên vài bước mới nhìn thấy chữ ở trên bảng hiệu.



Từ đường Khúc gia.



Khúc…



Họ của nữ chính?



Ôi mẹ kiếp, đây là phó bản nữ chính à?



Cứ vượt ải đã rồi nói sau!



[…] Cô xác định là vượt ải chứ không phải là phá ải đấy chứ?



Nhưng Hệ thống nhanh chóng nhận ra, Ký chủ nhà nó chỉ nói mà thôi, vì sau đó cô liền rời ngay khỏi cái thôn này.



Loại chuyện xen vào việc của người khác sao có thể xảy ra trên người Ký chủ nhà nó chứ?



Lật bàn!



Cô đã mặc kệ, thế thì cô còn nói làm cái rắm gì?