Boss Là Nữ Phụ

Chương 914 : Ma vương vạn tuế (6)

Ngày đăng: 22:28 28/04/20


Chuyện Đại Tráng vẫn còn sống khiến cho dân thôn cực kỳ vui vẻ, tiếp tục đi tìm Đại Tráng quanh trong thôn. Nhưng dù có lật tung cả thôn lên cũng không tìm thấy nó.



Thời Sênh không có thời gian tìm người cùng bọn họ, cô còn phải quay về tìm tên đàn ông khốn kiếp kia tính sổ.



Nhưng Thời Sênh đi theo con đường mà dân thôn chỉ, không bao lâu sau lại quay trở về.



Dân thôn tự mình đưa cô đi, nhưng họ có thể ra ngoài, còn cô lại vòng trở về.



Đi đi về về mấy lần như thế, tất cả dân thôn đều có thể đi ra, chỉ có Thời Sênh không ra được.



Thêm mấy lần nữa, Thời Sênh muốn nổ tung rồi.



Kiếm của ông đâu?



Chỗ này chắc là có kết giới. Cùng là con người nhưng chỉ có những người có đặc điểm riêng mới có thể đi ra, ví dụ như… đời sau của họ Khúc.



Chắc chắn Khúc Diệu có liên quan tới nơi này, quan hệ như thế nào cũng không khó đoán, không phải ba cô ta thì cũng là mẹ cô ta tha hương, dù sao cũng là người nhà họ Khúc.



Nhưng mặc kệ ba hay mẹ cái đám họ Khúc kia, giờ Thời Sênh chỉ muốn ra ngoài.



Mẹ kiếp, nhưng mà không ra được.



Kiếm của ông đâu?



Thời Sênh muốn đi chém rách kết giới này, về phần có mang tới hậu quả gì cho cái thôn họ Khúc này hay không thì cô chẳng thèm quan tâm.



Mẹ kiếp, cô sắp “treo” tới nơi rồi, có não tàn mới đi lo lắng cho người khác.



Thời Sênh đi xung quanh sờ soạng vài vòng, tìm được một điểm kết giới yếu ớt. Kết giới bị bổ ra một vết rách chỉ đủ cho cô đi qua.



Cô vừa đi ra, vết rách đó tự động khép chặt lại.



Thời Sênh nhìn thiết kiếm của mình, là kiếm yếu đi hay là do kết giới này quá mạnh nhỉ?



Thời Sênh cầm kiếm bằng cả hai tay, chém về phía đối diện, kiếm khí mãnh liệt ào ra, trên mặt đất xuất hiện một rãnh nứt chạy thẳng vào sơn mạch ở đối diện, sóng khí làm cho lá cây bay đầy trời.



“Không phải bị yếu đi.” Thời Sênh nói thầm một câu. “Vậy là tốt rồi.”
Quý Phong ngồi ở trên sofa, đối diện cửa phòng của Thời Sênh, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy cô mặc một thân quần áo thoải mái đi ra.



Trên mặt Quý Phong xảy ra biến hóa cực nhanh, đánh giá Thời Sênh từ trên xuống dưới một lần, có chút không chắc chắn, “Quý Lưu Huỳnh?”



“Một tháng không gặp, ngay cả con gái của mình mà cũng không nhận ra à?” Thời Sênh đi về phía sofa, “Hay là đã quên luôn con gái của mình rồi?”



Quý Phong nhíu mày, con ranh chết tiệt này lại dám nói chuyện với lão như thế?



Không đúng, sao nó vẫn còn sống?



“Mày về bằng cách nào?” Giọng của Quý Phong như hỏi một đứa con gái ra ngoài du lịch chứ không phải người bị bắt cóc.



“Ông đoán đi.”



“Quý Lưu Huỳnh!” Quý Phong ném thứ đang cầm trên tay lên chiếc ly thủy tinh ở trên bàn, “Ra ngoài có một tháng mà lá gan cũng to lên nhỉ? Dám nói chuyện với ông mày thế à?”



“Tôi nói rồi đấy, ông muốn như nào?” Thời Sênh dương dương tự đắc hất cằm lên.



Lúc này Quý Phong đang nổi nóng, bị Thời Sênh trêu tức như vậy, lão lập tức chộp lấy gạt tàn ném qua.



Thời Sênh nghiêng đầu, gạt tàn đập lên cánh cửa phía sau làm nó lõm vào một chút.



“Có người cha thế này, cũng khó trách được.” Thời Sênh nói một cách thâm ý.



Loại cha cặn bã cô đã gặp không ít, cho nên loại hành vi này của Quý Phong cũng không làm Thời Sênh cảm thấy kỳ quái.



Dục vọng của con người vô cùng lớn, có người có thể khống chế được nó, nhưng có người lại không thể.



Người không khống chế được sẽ hy sinh người bên cạnh vì mục đích của bản thân, làm con gái của một người thế này cũng rất đáng thương.



Cho dù nguyên chủ không chết, sợ là lớn thêm chút nữa cũng sẽ bị Quý Phong bán cho người khác để đổi lấy lợi ích lớn hơn cho bản thân lão mà thôi.



Quý Phong bị một câu của Thời Sênh làm cho nổi điên, hơn nữa hành vi né tránh của Thời Sênh càng làm lão nổi trận lôi đình.



Lão lấy từ trong ngăn kéo bàn trà ra một cây côn, đánh thẳng về phía đầu Thời Sênh, tư thế rõ ràng là muốn đánh chết cô ngay lập tức.