Boss Là Nữ Phụ

Chương 921 : Ma vương vạn tuế (13)

Ngày đăng: 22:28 28/04/20


"Làm sao mà tôi biết được.” Thời Sênh trợn trắng mắt, giọng rất không vui, “Nếu tôi mà biết thì còn cần mấy loại nhân tài đặc biệt như các ông tới đây làm gì?”



Biểu tình của Lý Hạ vẫn ôn Hòa như cũ, nhưng vẻ nghi ngờ trong mắt càng ngày càng đậm, “Cô Quý hình như cũng có chút hiểu biết với chúng tôi?”



Thời Sênh đột nhiên mỉm cười nhìn Lý Hạ, “Trong ti vi, tiểu thuyết đều nói như thế, bỏ thêm hai chữ đặc thù thì chắc chắn là có liên quan tới mấy chuyện kỳ quái.”



Thời Sênh dừng một chút, “Thực ra tôi xuyên không tới đây để cứu vớt các người, có tin không?”



Lý Hạ không duy trì được biểu tình trên mặt nữa.



Tin cô mới có quỷ ấy.



Cô em thần kinh này bị bệnh viện tâm thần nào thả ra thế?



“Cô Quý, chuyện này rất nghiêm trọng, mong cô nghiêm túc trả lời.”



Thời Sênh đan hai tay lại, nói với giọng ngây ngô: “Người không phải do tôi giết, tôi cũng không thể giúp các ông bắt ma, ông muốn tôi phải làm gì chứ? Hỗ trợ gánh tội để che lấp đi sự vô dụng của các ông à?”



Bản cô nương không nghiêm túc ở chỗ nào hả?



Đừng nói bừa!



Lý Hạ: “…” Sao miệng cô gái này chẳng nói được câu nào dễ nghe thế?



Ông ta âm thầm hít vào một hơi, “Cô Quý, chúng tôi sẽ không oan uổng vô cớ cho cô. Hôm nay tạm dừng ở đây, nếu cô nhớ ra chuyện gì thì có thể gọi điện cho tôi.”



Nhìn tư thế của cô gái này, ông ta chắc chắn là mình sẽ chẳng hỏi được cái gì, có ở lại nữa cũng vô dụng.



Lý Hạ đưa danh thiếp ra, lại nói rất thật lòng: “Cô Quý, chuyện này rất nghiêm trọng, hy vọng cô có thể để tâm chút, đây không phải là phim trong ti vi đâu.”



Thời Sênh gật đầu, mỉm cười nhè nhẹ.



Đôi mắt cô phản chiếu ánh mặt trời rực rỡ bên ngoài, nhưng ông ta lại chỉ thấy một mảnh lạnh lùng.



Quý Lưu Huỳnh này…



“Tạm biệt.”




“Cô đi đánh nhau đấy à?” Thời Sênh đứng chắn ở cửa, hỏi cô ta.



Khúc Diệu quệt miệng theo thói quen, “Gặp một em gái giữa đường cái, có xe sắp đụng vào cô ấy, vốn muốn giúp cô ấy một phen, ai ngờ tôi lại bị xe đâm bay.”



Cô ta cũng không hiểu tại sao mình có thể bị xe đâm trúng nữa.



Thời Sênh giơ tay ra sờ thử vào Khúc Diệu, vẫn là đâm xuyên qua người cô ta, không thể chạm vào được.



Khúc Diệu nhìn tay Thời Sênh xuyên qua người mình thì có hơi thất vọng.



Chỉ có lúc bị xe đâm cô ta mới có cảm giác, còn bình thường thì chẳng có gì thay đổi cả.



“Đúng rồi, bốn người kia muốn cô giúp bọn họ.” Khúc Diệu nhức đầu, “Bọn họ muốn biết mình chết thế nào?”



“Tôi có một mình phải đi giúp ma à? Ăn no rửng mỡ chắc?” Thời Sênh đóng cửa lại.



Còn chưa kể, bốn con hàng kia trước đó còn muốn cướp của cô, cô có bị điên mới đi giúp họ.



Lại bị ăn canh nhốt ở ngoài cửa, Khúc Diệu thở dài, tính cách của cô gái này sao mà quái dị thế không biết nữa!



Đến bây giờ mình còn chưa biết tên cô ấy nữa.







Thời Sênh nghĩ đám điều tra viên đặc thù gì đó sẽ còn quay lại, nhưng qua vài ngày cũng không thấy ai tới tìm mình, dường như đã quên cô hẳn vậy.



Mấy ngày nay Khúc Diệu vẫn nói chuyện về bốn con ma kia, Thời Sênh nghe tới phát phiền, không buồn ra cửa nữa.



Có đôi khi Thời Sênh mở cửa nhận giao hàng qua mạng nhưng không thấy Khúc Diệu, không biết là chạy đi đâu.



Nữ chính đại nhân này không đi tìm nam chính, chạy tới cạnh cô làm cái lông gì chứ?



Bản cô nương không tới nghịch tập thành nam chính.



Bản cô nương đây tới hủy CP có được không vậy?