Boss Là Nữ Phụ

Chương 929 : Ma vương vạn tuế (21)

Ngày đăng: 22:28 28/04/20


Khúc Diệu nói xong liền rời đi, Thời Sênh hơi ngơ ngác, nữ chính lần này đi không đúng kịch bản nha.



Không phải cô ta nên nói lời thoại kiểu như: chúng ta làm quen lại từ đầu sao?



Tại sao nói đi là đi thế hả?



Thời Sênh không biết mình tới bệnh viện thế nào, sau đó nghe y tá nói là có người gọi cấp cứu, về phần là ai gọi điện thì họ không biết, lúc tới đó chỉ thấy cô nằm đấy nửa sống nửa chết mà thôi.



“Cô Quý, đây là hóa đơn viện phí mấy ngày hôm nay, chúng tôi không có cách nào để gọi cho người nhà của cô nên bệnh viện đã tạm ứng ra, giờ cô tỉnh rồi thì có thể gọi cho người nhà, mang tiền tới thanh toán được không?” Y tá trưởng cầm một tờ hóa đơn đưa cho Thời Sênh.



Thời Sênh: “…” Giờ cô đã nghèo tới mức cạp đất mà ăn rồi có được không?



Lấy đâu ra tiền đây chứ?



“Được, tôi sẽ liên hệ.” Thời Sênh bình thản nhận hóa đơn.



Y tá trưởng đi ra ngoài, nụ cười trên mặt Thời Sênh liền lặn luôn, nghiến răng nghiến lợi bắt đầu hỏi thăm cả nhà Quy Nguyệt.



Lần nào gặp hắn cũng xui xẻo!



Không có lần nào không xui xẻo cả!



Thời Sênh nhìn con số viết trên hóa đơn, nhíu mày đau đầu, cho tới bây giờ cô chưa từng nghĩ lại có một ngày bản thân mình ngay cả tiền viện phí cũng không nộp nổi.



Tức giận thật!



Nguyên chủ không có bạn bè gì, chắc chắn là không vay được tiền của ai, về phần nhà họ Quý có bạn bè thân hữu gì không, nguyên chủ cũng chẳng biết. Trước giờ Quý Phong không hề mang cô đi gặp người thân nào cả, cũng không có ai tới nhà chơi.



Cho nên, giờ cô đào đâu ra tiền đây?



May mắn là di động vẫn còn ở trên người, Thời Sênh lấy di động ra, tìm một dãy số, nghĩ nghĩ rồi gọi cho đối phương.



Trong tình huống nghèo tới cạp đất mà ăn, cũng chỉ có thể sống bằng tiền dành dụm mà thôi.



Thời Sênh lại bán đồ trong không gian, thanh toán hóa đơn viện phí.



Bác sĩ đến kiểm tra phòng, Thời Sênh trực tiếp hỏi: “Giờ tôi có thể xuất viện được không?” Cô muốn ra ngoài tìm tên bại não Quy Nguyệt kia tính sổ.



Bác sĩ nhìn sổ theo dõi điều trị, “Thân thể của cô còn rất yếu, phải nằm viện điều dưỡng mới được.”



“Yếu tới mức nào?”



“Dựa theo tình huống của cô, đi lại cũng khó khăn.” Không biết có phải bác sĩ đang hù dọa Thời Sênh không nữa.



Thời Sênh không tin nên muốn xuống giường, nhưng hai chân vừa chạm xuống đất đã mềm nhũn, bác sĩ đưa tay nâng cô dậy, “Giờ đã tin là tôi không dọa cô chưa?”
Cuối cùng, Quy Nguyệt vẫn đem trả thân thể kia.



Sau đó hắn bay từ ngoài vào, trên người khoác một kiện áo cHoàng mới, đứng bên giường Thời Sênh, “Thật xin lỗi, tôi không nghĩ là sẽ tạo thành thương tổn lớn như thế cho em.”



“Em không tức giận chứ?”



“Sao em không nói gì?”



Thời Sênh cảm thấy huyệt thái dương vừa nhức vừa đau, cô thật sự muốn bóp chết hắn, thật sự!



Cô chỉ muốn im lặng ngủ thôi, sao lại khó như thế…”



“Tôi…”



Thời Sênh không nhịn được nữa, “Câm miệng, nếu không thì cút ngay.”



“Oh.” Quy Nguyệt lập tức ngậm mồm, không nói gì nữa, nhưng hắn lại nhìn chằm chằm vào Thời Sênh không rời mắt, trong mắt đôi khi vẫn hiện lên sát khí, Thời Sênh ngủ được mới là lạ!



Ngủ cái rắm ấy!



Ông muốn ra viện.



Thời Sênh nhớ tới việc chính liền rung chuông để y tá giúp mình làm thủ tục ra viện.



Cô muốn ra viện, y tá cũng không thể mạnh mẽ giữ lại, chỉ có thể làm thủ tục ra viện cho Thời Sênh. Thời Sênh thu thập đồ đạc, lập tức rời đi.



Truyền dịch một ngày, cơ thể Thời Sênh vẫn còn hơi yếu, lúc xuống giường, chân cô như nhũn ra, thân mình không ổn định, ngã nhào về phía trước.



Quy Nguyệt đỡ cô, Thời Sênh run rẩy một chút nhưng cũng không đẩy hắn ra.



Cô phải thích ứng, nếu không sau này làm sao ở chung với nhau được?



Thời Sênh cắn răng chịu đựng cái lạnh lẽo đó, “Đưa em rời khỏi đây.”



Quy Nguyệt như là trẻ nhỏ nhận được quà, “Ừ.”



Không biết Quy Nguyệt dùng cách nào mà người xung quanh không nhìn thấy cô, hắn giúp cô đi xuống lầu.



Lúc đi trên đường trong bệnh viện, trước mặt Thời Sênh đột nhiên có một vật nặng rơi xuống.



Chất lỏng ấm nóng rơi trên tay cô, chất lỏng sền sệt chảy dọc mu bàn tay xuống đất, từng giọt từng giọt máu đỏ rơi trên nền tuyết trắng như hoa đào nở rộ.



Bầu trời âm u, bông tuyết rơi từ trên cao xuống, toàn bộ thế giới như chỉ còn lại âm thanh tuyết rơi.