Boss Là Nữ Phụ

Chương 931 : Ma vương vạn tuế (23)

Ngày đăng: 22:28 28/04/20


Quy Nguyệt là người cực kỳ cố chấp, nếu Thời Sênh không nói rõ tên món ăn thì hắn sẽ không nấu.



Ở mỗi thế giới khác nhau, tính cách của Phượng Từ cũng sẽ thay đổi, hơn nữa càng ngày càng quỷ quái, cứ tiếp tục như thế này thì sớm muộn gì cô cũng phải bỏ hắn mất.



Được rồi, cũng chỉ là muốn như thế mà thôi.



Còn bảo cô phải vứt bỏ hắn thật…



Cô không làm được.



Quy Nguyệt là ma, Thời Sênh cũng không hiểu lắm vì sao hắn lại có khả năng nấu ăn, tuy rằng không phải rất ngon nhưng so với cô mà nói thì đã là cấp bậc đại thần rồi.



[…] Ký chủ vĩnh viễn cũng không có khả năng nấu ăn.



Quy Nguyệt không cần ăn cơm. Hắn nhìn Thời Sênh ăn với ánh mắt nóng rực, giống như Thời Sênh chính là một món ăn mà hắn muốn nuốt vào bụng vậy.



Thời Sênh ăn vèo vèo xong bữa cơm lại tiếp tục chơi game.



Quy Nguyệt tự giác thu thập bát, đại khái là sợ Thời Sênh chạy mất nên cố ý đưa cô tới ngồi cạnh phòng bếp.



Thời Sênh ở biệt thự nghỉ ngơi. Quy Nguyệt hoàn toàn không cho cô đi ra ngoài. Lúc đầu cô còn tưởng con hàng này muốn cô dưỡng sức khỏe, sau đó mới phát hiện hắn muốn nhốt mình lại.



Thời Sênh nhận ra câu nói đầu tiên khi hắn đưa mình tới đây là có ngụ ý gì.



Quy Nguyệt thu thập mọi thứ xong xuôi, đi tới trước mặt Thời Sênh, xoay người muốn ôm cô.



Thời Sênh nhanh nhẹn đưa tay ngăn hắn lại: “Đừng động vào em.” Cô cũng không muốn trở thành cột băng, hơn nữa giờ cô cũng không muốn cho hắn ôm mình.



Lại dám nhốt bản cô nương.



Ba ngày không đánh liền leo nóc nhà lật ngói luôn.



Quy Nguyệt thất vọng hạ tay xuống, trong mắt hiện lên vài phần ấm ức, “Có phải em chán ghét tôi đúng không?”



Thời Sênh: “…” Lại bắt đầu cố tình sinh sự.



#Khả năng ta gặp nữ chính rồi, làm sao đây, online chờ, rất gấp#



“Không.” Thời Sênh nhìn Quy Nguyệt. “Em không chán ghét anh.”



“Vậy em cho tôi ôm một chút đi, chỉ một chút thôi, rất nhanh, em sẽ không thấy lạnh đâu.” Quy Nguyệt được một tấc lại muốn lấn thêm một thước.



Hắn thích hương vị trên người cô, thích nhiệt độ trên cơ thể cô, thích cô…
Thời Sênh thu dọn đồ đạc, đứng dậy, “Em ra ngoài một chuyến.”



“Đi đâu?” Quy Nguyệt bay theo Thời Sênh.



“Mua đồ.”



“Tôi cũng muốn đi.”



Thời Sênh: “…”



Ngẫm lại, với trình độ tiêu tiền quỷ dị của Quy Nguyệt, Thời Sênh cảm thấy sau này chính mình phải giấu kín thẻ ngân hàng, nếu không để tên bại gia này thấy được, chắc cô lại sớm phải cạp đất mà ăn.



Ngày đó, Thời Sênh bị Quy Nguyệt cướp khỏi bệnh viện, quần áo tắm rửa ở trong không gian cũng có, nhưng không có đồ lót, cô chỉ có thể đi mua.



Khu bán nội y rất lớn, Quy Nguyệt bay vào theo Thời Sênh, ánh mắt bình tĩnh đảo một vòng quanh các gian hàng.



Hắn trực tiếp cầm lấy một cái áo lót, đưa tới trước mặt Thời Sênh: “Cái này đẹp!”



Thời Sênh: “…”



Mẹ nó, bại não!



Thời Sênh lập tức cướp lại đồ lót trên tay hắn, “Không được động lung tung.”



Hắn đang ẩn thân, nhưng mấy thứ này không phải, người bên ngoài nhìn vào sẽ chỉ thấy thứ này đột nhiên bay tới đây.



“Em không thích loại này à?” Quy Nguyệt căn bản không hề nghe, lại bay sang bên khác, cầm đồ lên hỏi: “Cái này thì sao?”



Nhân viên bán hàng bên kia đã chú ý tới bên này có người, buông đồ trong tay ra để quan sát, đột nhiên nhìn thấy một cái áo lót bay bay giữa không trung, cô ta hét ầm lên.



Tất cả mọi người trong cửa hàng đều vây lại, “Làm sao thế?”



“Bên đó… bên đó có áo lót bay tới đây.”



“Hả? Cái gì mà áo lót bay đến đây? Cô nói nhảm cái gì thế?”



Những người khác nhìn về phía nhân viên cửa hàng chỉ, chỉ thấy một cô gái đang lựa chọn nội y, làm gì có cái gì mà đồ lót bay chứ.



“Tối hôm qua cô đi đâu chơi về muộn, còn chưa tỉnh ngủ à? Đừng hô bậy nữa, dọa tới khách mà bị mắng là thảm đấy.”



Nhân viên bán hàng nhìn qua chỗ Thời Sênh mấy lần, lại dụi dụi mắt, đáy lòng thấy kỳ quái, chẳng lẽ cô ta bị viễn thị thật?