Boss Là Nữ Phụ

Chương 933 : Ma vương vạn tuế (25)

Ngày đăng: 22:28 28/04/20


Từ khi phát hiện ra điều này, Khúc Diệu cảm thấy bản thân không thể tiếp tục ở lại nữa, cho nên thừa dịp người phụ nữ kia không ở cạnh liền chạy đi.



Đang trong lúc không biết phải làm gì tiếp theo, cô nhớ tới địa chỉ mà Lệ Thừa Vân từng nói ra.



Cho nên lúc này mới tìm tới đây.



“Nói cách khác, có một người đàn bà tự xưng là mẹ cô, hợp tác với Lệ Thừa Vân có ý muốn hại cô?” Thời Sênh tổng kết lại một câu.



Nam chính đại nhân muốn làm gì nhỉ?



Không chiếm được nữ chính nên hóa đen luôn à?



Khúc Diệu ngồi trên sofa vẻ sa sút, giọng lí nhí, “Ngay từ đầu khi biết bà ấy là mẹ mình, tôi đã rất vui.”



Không có ai không khát khao tình thương của mẹ, cô cũng khát khao điều đó.



“Vậy nên khi cô phát hiện ra bà ta có ý đồ khác với mình, trong lòng cô vẫn mong chờ chuyện bà ấy làm vậy là có nỗi khổ hay cảm thấy là bà ấy không muốn hại mình?” Giọng của Thời Sênh có một chút ác ý.



Khúc Diệu lắc đầu, đau khổ đáp: “Tôi không biết… Tôi không biết…”



“Vậy giờ cô định thế nào?”



Khúc Diệu vẫn cứ lắc đầu. Nếu cô ta có biện pháp thì đã không tìm tới đây, giờ cô ta đã coi như… cùng đường rồi.



Khúc Diệu cũng không hiểu tại sao lúc đó lại nghĩ tới Quý Lưu Huỳnh nữa.



Có lẽ trực giác trong đáy lòng mách bảo rằng cô ấy sẽ có cách.



Dù sao cô chưa bao giờ thấy Thời Sênh tỏ ra kích động bao giờ. Lúc nào cô ấy cũng tỏ ra bình tĩnh, giống như chẳng có chuyện gì được coi là đáng để tâm trong mắt cô ấy.



Thời Sênh nghĩ tới cái nhiệm vụ phụ tuyến Trừ ma vệ đạo kia, phiền muộn day day trán, “Cô thật sự không nhớ rõ mình chết như thế nào à?”



Nữ chính tự nhiên chết đi một cách khó hiểu, chắc chắn là có nguyên do.



Hơn nữa, nguyên nhân này cũng rất quan trọng, bình thường sẽ chỉ đề cập tới ở cuối truyện mà thôi.



Hiện tại cốt truyện cô đang tiếp nhận đã là bản cũ, loại chuyện như thế này sẽ không được nêu lên trong cốt truyện.



Khúc Diệu nhíu đôi mày liễu, tựa như cố gắng tự hỏi: “… Tôi, tôi không biết.”
“Quý Lưu Huỳnh…” Giọng Khúc Diệu run rẩy. Trong bóng tối, cái giọng thì thào của cô càng trở nên nỉ non.



“Nửa đêm nửa hôm, cô gọi hồn à?”



Cửa biệt thự mở ra, Thời Sênh đứng trước cửa, ánh mắt liếc qua bóng đêm bên ngoài, hừ nhẹ một tiếng, “Có chút chuyện nhỏ mà cô cũng đã bị dọa thành như thế rồi sao?”



Nữ chính tiểu thuyết thần quái sao lại dễ bị dọa như thế?



Khúc Diệu chỉ vào bóng tối càng lúc càng gần, ngón tay hơi run lên, “Cái này… cái này…” Mà gọi là có chút chuyện nhỏ sao?



Thời Sênh bĩu môi coi thường, ra khỏi biệt thự, thiết kiếm xuất hiện, chém thẳng về phía trước.



Một cỗ kiếm khí phóng ra, bóng tối đang bò dần lên cầu thang vội vàng rút đi như thủy triều.



Khúc Diệu trừng mắt há miệng nhìn kiếm trong tay Thời Sênh.



Đây không phải lần đầu cô ta nhìn thấy thanh kiếm này, nhưng lần trước cô ta chưa kịp nhìn kỹ, cũng không biết nó có lợi ích gì.



Khúc Diệu nuốt nước bọt một cách khó khăn, “Đó là cái gì vậy?”



“Làm sao mà tôi biết được?” Thời Sênh thu kiếm lại.



Khúc Diệu: “…” Thế cái tư thế như đã định liệu từ trước kia của cô là như thế nào?



Thời Sênh nhìn về phía bóng tối ở đằng xa, đột nhiên nhấc chân đi xuống cầu thang.



“Không được đi.” Quy Nguyệt đột nhiên hiện ra trước mặt Thời Sênh, ngăn trở đường đi của cô, “Rất nguy hiểm.”



“Hoặc là cùng đi, hoặc ở yên đây.” Thời Sênh nói rất bình tĩnh, “Anh chọn cái nào?”



“Cùng đi.” Kỳ thật hắn muốn giữ cô ở lại chỗ này, nhưng ngẫm lại, với tính cách của cô thì chắc chắn không được.



Vậy thì chỉ đành đi cùng nhau.



Nhìn theo bóng dáng của Quy Nguyệt và Thời Sênh, Khúc Diệu cảm thấy lạnh hết cả người, cô vội vàng đuổi theo hai người họ.



Có người ở bên còn tốt hơn một mình đợi ở chỗ này.