Boss Là Nữ Phụ
Chương 941 : Ma vương vạn tuế (33)
Ngày đăng: 22:28 28/04/20
Cuối cùng, Thời Sênh cũng tin Khúc Ân Ân chính là mẹ của Khúc Diệu, cách nói chuyện của Khúc Diệu quả đúng là di truyền từ người đàn bà này.
Thật phiền!
Khúc Ân Ân tìm đủ mọi cách muốn Thời Sênh nói ra mình tiêu diệt Hắc Sát như thế nào. Thời Sênh là loại người khi tâm tình tốt mới dễ nói chuyện, bị Khúc Ân Ân làm phiền, hai người lập tức xé mặt.
Cuối cùng Lý Hạ phải ra mặt ngăn cản Khúc Ân Ân, nói toàn bộ quá trình, như thế chuyện này mới coi như xong.
Nếu để hai người này đối đầu với nhau, ông ta sẽ là người xui xẻo nhất.
“Cô ta có năng lực lớn như thế thật sao?” Khúc Ân Ân vẫn rất không tin.
Lý Hạ gật đầu, ông ta đã thấy rất rõ ràng, chỉ có một mình cô ra tay, Quy Nguyệt đến phút cuối cùng mới hành động đúng một lần.
Nhưng tại thời điểm đó, Hắc Sát đã bị giết chết rồi.
Lý Hạ chờ người của mình tới, lại tra xét khắp thôn thêm một lần, còn tìm thấy một thằng bé đang ngất xỉu ở trong một nhà dân.
Trên tay thằng bé cầm một con dao nhỏ đầy máu tươi, người giết hai đồng đội của Lý Hạ hẳn là thằng bé này.
Trong lúc nhất thời, Lý Hạ không biết nên hình dung tâm tình của mình như thế nào nữa.
Thằng bé kia rõ ràng không phải chủ động giết người, ông ta có thể trách tội nó sao? Nhưng chính nó đã giết đồng đội của ông ta…
Người của thôn họ Khúc đã chết, chỉ còn lại thằng bé kia, trên người thằng nhóc có rất nhiều điểm đáng ngờ cho nên bị đưa về tổng bộ.
Khúc Ân Ân và Khúc Diệu đã biến mất từ lúc nào, Lý Hạ không chú ý tới điều ấy cho tới khi nhận được điện thoại của đội trưởng.
“Đội trưởng, thật xin lỗi, tôi không chú ý, nhưng chắc bọn họ chưa đi xa, tôi sẽ cho người đi tìm.” Lý Hạ nhỏ giọng đáp, sợ người bên kia điện thoại tức giận.
“Ừm.” Đội trưởng trả lời một tiếng, “Cô ta còn ở đó không?”
“Ai?”
“Quý Lưu Huỳnh!”
Lý Hạ ngẩng đầu nhìn một vòng, không thấy người kia đâu, đang định trả lời thì điện thoại trong tay đã bị người ta cướp mất.
Lý Hạ xoay người, giọng nói như bị người cắt đứt, miệng nói không nên lời, “Quý…”
Cô ta đứng sau lưng mình từ lúc nào thế? Đi đường cũng không phát ra chút âm thanh nào sao?
Còn nói không phải theo dõi cô à?
“Ừm…” Quy Nguyệt nghĩ nghĩ, “Không biết, nhưng tôi có một loại trực giác mách bảo rằng tôi phải tới đó, nên tôi đã đi.”
Hắn bước vài bước tới gần Thời Sênh, một tay chống lên tường ở sau lưng cô, đem cô giam ở trong lòng mình, giọng nói chậm rãi và nhẹ nhàng, “Tôi biết, nếu tôi không đi thì có lẽ mình sẽ hối hận cả đời, nên tôi đã đi.”
Quy Nguyệt cúi đầu, hai má cọ cọ vào cô, giọng nói trong trẻo và lạnh lùng bao phủ khắp không gian, “Thực may mắn vì tôi đã đi.” Và gặp em.
Có lẽ bọn họ đã trải qua rất nhiều thế giới cùng nhau nên hắn đã hình thành nên bản năng rồi.
Có lẽ ở thế giới này, thân thể mà hắn đang sử dụng này không có gì đáng để phòng bị nên dễ dàng làm theo ý muốn của chính mình.
“Tôi có thể hôn em không?”
“Cái gì?” Thời Sênh mê man nhìn Quy Nguyệt.
“Tôi có thể hôn em không?” Quy Nguyệt thẳng thắn lặp lại một lần.
Thời Sênh: “…” Đột nhiên có người đưa ra lời đề nghị muốn hôn cô một cách đứng đắn như thế, thật là quỷ dị.
Nhà người ta đều là tổng tài bá đạo, ai cũng cứ thế nhào lên, cần gì hỏi ý kiến chứ?
Xứng đáng chỉ làm nữ chính.
“Không hôn.” Thời Sênh đen mặt từ chối.
“Vì sao? Không phải em đã đồng ý ở bên tôi sao, vì sao không thể hôn? Em không thích tôi đúng không?” Người ta ở bên nhau đều có thể hôn, vì sao hắn lại không thể?
Người nào yêu nhau ở bên nhau mà chẳng hôn nhau chứ.
“Không vì sao hết.” Ông đây không phải mười vạn câu hỏi vì sao.
Thời Sênh lại bổ sung thêm một câu: “Không phải không thích anh.” Nếu cô nói không thích, con hàng này tuyệt đối sẽ giết chết cô tại chỗ để cùng hắn song túc song phi…
Vì sao nàng dâu nhà mình luôn có những tư tưởng nguy hiểm thế này chứ?
[…] Tục ngữ nói, không phải người một nhà thì không tiến được vào cửa nhà đó, Ký chủ cô tự thân đã mang tư tưởng nguy hiểm, có tư cách gì mà nói người khác chứ.
Quy Nguyệt mím môi, nhẹ giọng trưng cầu, “Vậy phải thế nào em mới cho tôi hôn hả?”