Boss Là Nữ Phụ

Chương 946 : Ma vương vạn tuế (hoàn)

Ngày đăng: 22:29 28/04/20


Sắc mặt Quy Nguyệt khẽ biến, nhưng vẫn cắn môi lắc đầu: “Tôi không.”



Thời Sênh buông tay ra, rời khỏi người hắn: “Quy Nguyệt, đây là do anh chọn đấy.”



Quy Nguyệt hoảng hốt trong lòng, vội vàng đưa tay kéo vạt áo Thời Sênh: “Tôi nói, em đừng đi.”



Thời Sênh liếc nhìn hắn, gạt tay hắn ra, ngồi xuống bên cạnh: “Nói đi.”



Quy Nguyệt như nàng dâu nhỏ ngồi trên sofa, cúi đầu nhìn mặt đất hồi lâu mới nói: “Tôi… Tôi chuyển sức mạnh của tôi cho người khác.”



“Anh nói cái gì?” Thời Sênh túm lấy tay hắn, giọng nói cao lên, “Ai cho anh làm như thế?”



Quy Nguyệt cúi đầu không nói gì, hắn không làm như thế thì vĩnh viễn không thể chạm vào cô.



Hắn tuyệt đối không hối hận.



Quy Nguyệt hít sâu một hơi, quay đầu, “Tôi đã không còn đường lui nữa, sau này em sẽ bảo vệ tôi chứ?”



“Bảo vệ ông nội anh đấy!” Thời Sênh tức giận cầm lấy gối tựa đập lên người hắn.



“Nhưng nếu em không bảo vệ tôi, tôi sẽ chết.” Quy Nguyệt tội nghiệp nhìn Thời Sênh.



Thời Sênh cười lạnh: “A…” Vậy thì cứ chết thôi.



Mẹ nó bại não, dám tự quyết định!



Đáy lòng Quy Nguyệt rất lo lắng. Hắn đoán được cô sẽ tức giận, nhưng không ngờ cô lại tức giận tới mức này.



Thời Sênh chỉ tay vào hắn, một hồi lâu cũng không nói gì, cuối cùng hạ tay xuống, Quy Nguyệt lập tức dịch lại ôm lấy eo cô, “Em nhìn đi, giờ tôi đã không làm cho em khó chịu nữa rồi.”



Trong lòng Thời Sênh xuất hiện rung động nho nhỏ. Cô thong thả nâng tay, đầu ngón tay xuyên qua những sợi tóc trắng mềm mại của hắn, trong lòng không khỏi thở dài.



Cứ như nợ hắn vậy!







“Quy Nguyệt!”



Thời Sênh chạy từ lầu hai xuống, ném mấy cái thẻ xuống trước mặt Quy Nguyệt, quát lên, “Anh lại dám động vào thẻ của ông đây đúng không?”



Quy Nguyệt gật đầu một cách rất đương nhiên, “Ừ?”



“Lời lần trước em nói với anh, anh lại coi như gió thoảng bên tai đúng không?” Thời Sênh tức tới đau cả đầu.



Quy Nguyệt nghiêng đầu, nói rất vô tội, “Tôi không hề động vào cái thẻ kia của em mà.”



Thời Sênh: “…” Giỏi lắm, giờ còn học được cách lợi dụng sơ hở nữa!




Để còn sống đúng là tai họa.



“Thế giới tiếp theo.”



Hệ thống ước gì Thời Sênh đừng đợi ở không gian Hệ thống nữa, vì vậy lập tức mở truyền tống, [Bắt đầu dịch chuyển…]



Thân ảnh Thời Sênh biến mất trong không gian. Hệ thống vừa thở phào một hơi thì tư liệu trên màn hình lại hiện lên, vô số chữ cái hỗn độn xuất hiện trên màn hình.



Hệ thống kinh hãi, [Chủ nhân?]



Không ai đáp lại nó, màn hình lại tiếp tục xuất hiện các chữ cái, đại khái vài phút sau, màn hình chợt lóe rồi đen ngòm.



Tiếp theo đó, trên màn hình xuất hiện một bóng người.



[Chủ nhân!] Giọng của Hệ thống dường như có nhiễm sự vui vẻ. Cuối cùng chủ nhân cũng login rồi! A a a a, Ký chủ, tận thế của cô đã tới rồi!



“Cô ấy thế nào rồi?” Đại khái vì không ổn định nên giọng nam truyền tới cũng ngắt quãng, không quá rõ ràng.



[Ký chủ cho rằng các thế giới này đều là trò chơi, ngoại trừ Phượng Từ, tôi thấy cô ấy chẳng để ai vào mắt cả. Cô ấy còn hack Hệ thống, lấy đi một phần quyền hạn.] Hệ thống lập tức tố cáo.



Người bên kia không biết làm gì, hồi lâu mới hỏi, “Còn có cái gì khác thường không?”



[Có người xâm nhập vào đây, luôn nhằm vào Ký chủ. Ký chủ gọi hắn là Mộ Bạch. Cơ sở dữ liệu của tôi không có người này, cũng không có cách nào xem được tư liệu về hắn.]



“Mộ Bạch?”



[Phải, chủ nhân quen không?]



“Không quen.”



Chủ nhân cũng không biết? Vậy virus kia là thế nào?



Màn hình không ổn định lại lóe lên lần nữa, bóng người vốn đã mơ hồ lại càng mờ thêm, “Đường truyền vẫn chưa ổn định, ta sẽ mau chóng khôi phục…”



Sau đó giọng nói liền im bặt.



[Chủ nhân?]



Này này này chủ nhân? Nó còn chưa nói xong mà hu hu!



Sao người lại không thấy đâu nữa rồi.



Hệ thống thử liên hệ với chủ nhân của nó nhưng đều không có tin tức đáp trả, không có cách nào liên hệ được cả.



Cho nên… nó vẫn phải làm trẻ em lưu lạc sao?