Boss Là Nữ Phụ

Chương 963 : Theo đuổi thừa tướng đại nhân (17)

Ngày đăng: 22:29 28/04/20


Liên Trầm ngẩng đầu nhìn về phía Thời Sênh, biểu cảm của cô nghiêm túc, không giống như đang nói đùa.



“Rất xin lỗi điện hạ, vật này không thể tặng.”



Thời Sênh nhếch môi cười một cái, “Là không thể tặng, hay là không thể tặng ta?”



Liên Trầm: “…” Có khác biệt sao?



Liên Trầm không trả lời, Thời Sênh cũng không truy hỏi, “Hồi phủ đi.”



Thứ cô ấy có là thời gian, tương lai chúng ta còn dài.



Khi Thời Sênh đi ra cưỡng chế đám người Tiểu Huyên ở lại, cho nên khi cô về, Tiểu Huyên lập tức đưa người vây lên, quan sát trên dưới trong ngoài mấy lượt, sau khi xác định cô không sao, mới thở phào nhẹ nhõm.



Điện hạ lại dám ra ngoài ăn cơm một mình với Thừa tướng.



Đợi khi Thời Sênh lách khỏi đám người đó, chỉ nhìn thấy vạt áo màu đỏ đào biến mất ở cửa lớn đối diện, cánh cửa màu đỏ thẫm từ từ đóng lại.



“Điện hạ, mau vào đi.”



“Điện hạ, lần sau người không thể lại làm như vậy nữa. Nếu Bệ hạ biết người và Thừa tướng đại nhân một mình ra ngoài, chắc chắn sẽ tức giận.” Liên Thừa tướng đó là gì? Gian thần! Cả nước Tấn, đều biết hắn là đại gian thần! Bệ hạ không làm gì được hắn. Điện hạ qua lại với Liên Thừa tướng, quỷ biết sẽ xảy ra chuyện gì.



Tiểu Huyên chỉ muốn truyền bá ngay cho Thời Sênh biết mười việc ác mà Liên Trầm từng làm.



Trong kịch bản suy cho cùng chỉ là một câu khái quát, ấn tượng của nguyên chủ với Liên Trầm, cũng chỉ dừng lại ở… trông còn đẹp hơn nàng ta, không thích.



Loại tư tưởng nông cạn này.



Phụ thân của Liên Trầm qua đời khi hắn mười lăm tuổi, mà năm đó Liên Trầm mười lăm tuổi, lại gặp phải biến động trong triều.



Trong tình huống như thế, Liên Trầm chống đỡ Liên Gia, từng bước từng bước leo tới vị trí Thừa tướng như hiện nay.



Việc khiến người ta ghi khắc nhất là sự kiện Ngọ môn quan và vụ án mưu nghịch của Lục Thị.



Sự kiện Ngọ môn quan không ai biết rốt cuộc là chuyện gì, chỉ biết Liên Trầm đã giết không ít Ngự Lâm Quân ở đó, nói khoa trương là máu chảy thành sông, xác chất thành núi.
Thời Sênh cúi đầu, “Phụ hoàng, con không thích Quận Vương Gia.”



“Ồ?” Hoàng Thượng ngạc nhiên, trước đây ông ấy nghe nói con gái nhà mình quấn lấy Quận Vương Gia không buông. Nhưng nghĩ tới mấy hôm trước nàng còn đánh Đoan Mộc Khởi, thì ông gần như không thấy kỳ lạ nữa.



Không thích cũng tốt, ông ấy vô cùng không thích Đoan Mộc Khởi.



Trong cơ thể hắn không có huyết mạch của Đoan Mộc Gia là thứ nhất, thứ hai là ngoại tộc của hắn…



“Đã không thích Quận Vương Gia, vậy Trường Ninh nhìn trúng công tử nhà nào rồi? Nói ra, Phụ hoàng tham khảo cho con.”



“Phụ hoàng thật sự muốn biết?” Nói ra chỉ sợ làm người khóc mất.



Mắt Hoàng Thượng sáng lên, thật sự có à?



“Hahaha, nói ra xem nào, để phụ hoàng xem là công tử nhà nào, có bản lĩnh lớn như vậy, có thể lọt vào mắt Trường Ninh của ta.”



Dưới ánh mắt chờ đợi của Hoàng Thượng, Thời Sênh bình tĩnh nói: “Con thích Liên Trầm.”



“Ai?” Hình như ông ấy không nghe rõ, lẽ nào là già rồi?



“Liên Trầm.” Thời Sênh nhắc lại từng chữ một, “Liên Thừa tướng.”



Hoàng Thượng: “…” Không phải ông ấy nghe nhầm.



Biểu cảm của Hoàng thượng cực kỳ đặc sắc, lúc lâu sau mới không xác định hỏi: “Trường Ninh, có phải con nói nhầm rồi không?”



“Phụ hoàng, người con thích sao có thể nói nhầm được.” Tiếp nhận hiện thực đi! Bản cô nương thích đại gian thần nhà ngươi đó!



“Không được! Ta không đồng ý!” Hoàng thượng đập bàn đứng lên, mặt mũi nghiêm túc, “Vương hầu tướng gia, công tử thế gia của kinh thành này, con tùy ý chọn, chỉ Liên Trầm là không được!”



Giọng nói rất lớn, chấn động màng nhĩ Thời Sênh tới tê dại.



Cô đã biết sẽ như vậy mà.