Boss Là Nữ Phụ

Chương 966 : Theo đuổi thừa tướng đại nhân (20)

Ngày đăng: 22:29 28/04/20


Nhan Cẩm Tú nhíu mày, trong mắt đầy vẻ bất mãn với Thời Sênh.



Vào thời điểm thế này rồi, nàng ta còn hành động bừa bãi như vậy, hoàn toàn không có chút giác ngộ nào của công chúa nước Tấn.



Ánh mắt bình tĩnh của Thời Sênh quét qua người khác, “Các ngươi bớt om sòm cho ta, người là lão tử bắt, lão tử muốn thả thì thả, có bãn lĩnh thì tự mình bắt đi.”



Mọi người: “…” Huênh hoang không biên giới thế này.



Chưa từng thấy kiểu bẫy nhau như vậy bao giờ.



Nước Tấn này không phải của Đoan Mộc Gia ngươi sao?



Thời Sênh lại lần nữa nhìn về phía nam nhân đã bắt đầu hoảng loạn, khóe miệng cong lên đầy xấu xa, “Giờ, ngươi có thể nói cho ta, là ai bảo các ngươi bắt trói ta rồi chứ?”



Vừa nãy nhiều người như thế, mọi người phải chết cùng chết, trong lòng nam nhân cũng còn có thể chấp nhận.



Nhưng giờ những người đó đã được thả đi rồi, việc này khiến sự cân bằng trong lòng nam nhân này bị phá vỡ, hắn cũng không muốn chết.



“Ta nói rồi, ngươi sẽ thả ta đi chứ?” Nam nhân nhìn về phía Thời Sênh.



“Tùy tâm trạng.”



Sắc mặt nam nhân hơi thay đổi, “Vậy ta dựa vào cái gì nói cho ngươi.” Ý của tùy tâm trạng tức là nàng ta sẽ không thả mình đi sao?



Thời Sênh dùng thiết kiếm chống đất, tùy ý nói: “Nếu ngươi không nói, khẳng định là chết chắc. Ngươi muốn chết thế nào? Chết ngang hay chết dọc? Hoặc… xé thành tám mảnh? Ngũ mã phanh thây…”



Theo lời của Thời Sênh, sắc mặt của nam nhân từ xanh chuyển trắng. Một cô nương như nàng ta, sao có thể mặt không đổi sắc nói ra những cực hình này.



Trong lòng nam nhân có chút sụp đổ, vì sao vừa nãy người bị bắt ra là hắn, chứ không phải người khác.



Không chỉ nam nhân sụp đổ, quan binh phía sau cũng sụp đổ.



Vị Trưởng Công chúa này cũng quá hung tàn rồi, đến lăng trì cũng nói ra, còn hình dung vô cùng sinh động, giống như nàng ta thật sự từng đích thân lăng trì người vậy.



“Chọn một cái đi.” Thời Sênh cầm kiếm chọc vào nam nhân.



Hàn khí trên thiết kiếm, khiến thần kinh căng cứng của nam nhân sụp đổ, hắn gào to một tiếng, “Ta nói.”



Thời Sênh đặt thiết kiếm lại mặt đất, có gió vô hình tuôn ra từ phía dưới thiết kiếm, khuếch tán ra xung quanh.




Nhan Cẩm Tú cũng không ngờ muội tử này sẽ đột nhiên uy hiếp mình, biểu cảm rất khó coi.



“Chuẩn bị cho ta một con thuyền!”



“Ngươi giết luôn nàng ta cũng được.” Thời Sênh ở bên cạnh cổ vũ, giết nữ chính, nói không chừng nghịch chuyển thành nữ chính, một việc có lợi làm sao.



Muội tử: “…” Sao nàng ta không đi theo lối mòn?



“Điện hạ, đó là Nhan tiểu thư!” Sao người có thể nói vậy.



Thời Sênh hừ lạnh một tiếng, cô ta không phải Nhan Cẩm Tú, lão tử còn chưa nói đâu.



Muội tử nhìn về phía người của quan phủ, “Chuẩn bị thuyền cho ta.”



Nàng ta không để tâm nữ nhân này, người khác lại để tâm.



“Ngươi đừng làm bị thương Nhan tiểu thư, có việc gì cứ từ từ thương lượng.” Người của quan phủ vỗ về muội tử.



“Bớt phí lời, lập tức chuẩn bị thuyền, không thì ta giết ả ta.” Muội tử có chút kích động, tay cầm dao găm ấn xuống, trên chiếc cổ trắng nõn của Nhan Cẩm Tú, lập tức xuất hiện một vệt máu.



Thời Sênh thong dong nhìn họ, điệu bộ rõ ràng là định xem kịch.



Ngọn lửa phẫn nộ của Nhan Cẩm Tú từ từ bốc lên, rõ ràng sự việc là nàng ta khơi lên, giờ nàng ta lại là bộ dạng xem kịch.



Vết thương trên cổ càng ngày càng sâu, người của quan phủ vẫn đang tán gẫu với muội tử.



Thời Sênh cảm thấy cứ tiếp tục như vậy, nói không chừng Nhan Cẩm Tú sẽ chết mất.



Lý tưởng rất tràn trề, hiện thực rất khô cạn.



Khi muội tử đó sắp cắt đứt cổ họng Nhan Cẩm Tú, người của quan phủ đành thoả hiệp, bảo người lui xuống khỏi thuyền, có lẽ là muốn để lại con thuyền này cho muội tử đó.



“Điện hạ, mời người đi bên này.”



Thời Sênh nghĩ một lát, cùng xuống thuyền với người khác.



Nhìn điệu bộ của muội tử đó, có vẻ trung thành hơn những tên bắt cóc kia nhiều, có lẽ cô cũng không hỏi ra được điều gì. Việc lãng phí thời gian, tốt nhất là không làm.