Boss Là Nữ Phụ

Chương 975 : Theo đuổi thừa tướng đại nhân (29)

Ngày đăng: 22:29 28/04/20


"Trường Ninh, Trẫm có chỗ nào không phải với ngươi?” Hoàng Thượng trầm giọng chất vấn.



Ông ấy xưa nay sủng ái nàng, đồ tốt gì cũng là của nàng, đến mấy vị hoàng tử đó của ông ấy cũng không có, nàng lại báo đáp ông ấy như vậy.



Nghĩ tới đau lòng biết bao, vì sao lại như vậy!



“Không có ạ, Phụ hoàng yên tâm, con chỉ mượn hoàng vị của người dùng chút, qua khoảng thời gian nữa lại trả cho người.” Mặt Thời Sênh điềm tĩnh, “Cho nên Phụ hoàng, người tự cho con mượn, hay là muốn con bức cung?”



Hoàng thượng: “…” Hoàng vị còn có thể mượn sao? Ngươi coi đây là một chiếc ghế sao? Nói mượn là mượn, nói trả là trả?



Mọi người: “…” Cách nói của Trưởng Công chúa điện hạ nghệ thuật quá.



“Trưởng Công chúa, ngươi làm thế này là ngỗ ngược phạm thượng.” Số ít đại thần không nằm trong phạm vi uy hiếp của Thời Sênh đứng ra chỉ trích Thời Sênh.



Những người này không bị uy hiếp, chủ yếu là chức vị của họ không có tác dụng gì với việc bức cung.



Thời Sênh mặt không đổi sắc, “Ờ.”



Đại thần: “…”



Ngươi ờ gì!



Còn điềm tĩnh như thế!



Bảo hắn làm sao tiếp lời!



“Phụ hoàng, kéo dài tiếp cũng không có tác dụng.” Thời Sênh nhìn về phía Hoàng thượng, “Mau chóng ra quyết định, sau đó ai về nhà nấy ăn cơm là được rồi.”



Ngữ khí đó nhẹ nhàng giống như đang nói thời tiết hôm nay không tồi, chúng ta có thể ra ngoài đi chơi vậy.



Mọi người trước mặt tối sầm, xảy ra việc lớn như vậy, ai còn có thể ăn được cơm.



Hoàng thượng tức tới trên trán nổi gân xanh, mở trừng đôi mắt đỏ rực, chất vấn đại thần phía sau Thời Sênh, “Các ngươi cũng muốn tạo phản theo nó?”



Một đám đại thần cúi thấp đầu, họ thật sự không phải tự nguyện đâu Bệ hạ!



“Được được được… rất được!” Hoàng thượng nói liền mấy chữ được.



Ông ấy phòng Liên Trầm, không ngờ vị đó còn chưa bắt đầu, nữ nhi của ông ấy đã phản trước rồi!



Đây mới là phòng lửa phòng cướp trộm, nhà khó phòng!



Hoàng Thượng nhìn người đứng phía sau Thời Sênh, tất cả người nắm binh quyền trong kinh, đều ở sau lưng cô.



Nước xa không cứu được lửa gần, ông ấy còn có thể nói gì?




Nếu tạo phản dễ như vậy, những người tạo phản thất bại qua các thế hệ đó, không phải đều nhảy lên kêu oan sao?



Liên Trầm nhìn Chiêu Vũ một cái.



Chiêu Vũ lập tức đi ra ngoài, “Tình cảm hại người.”



Một người đang yên đang lành, bị làm cho thành thế này, quá đáng sợ!



“Cốc cốc!”



Chiêu Vũ vừa rời khỏi, liền có hạ nhân tới gõ cửa.



“Vào đi.”



Hạ nhân cung kính đi tới trước mặt Liên Trầm, “Công tử, Điện hạ phái người tới đón người tiến cung.”







Hoàng cung vừa đổi một chủ nhân, không khí trong có chút nặng nề.



Liên Trầm đi thẳng một đường vào trong, chỗ Thời Sênh vẫn ở Cảnh Ninh Điện trước đây, người của cả cung điện không nhiều, trông có chút lạnh lẽo.



Thiếu nữ ngồi trên giường không chút hình tượng, bên cạnh đặt một đống tấu sớ, bị nàng lật cho lộn xộn, có cái đã rơi trên đất.



“Vi thần tham kiến Điện hạ.”



Thời Sênh vứt tấu sớ trong tay ra, ngẩng đầu nhìn Liên Trầm. Liên Trầm hơi cúi đầu, che đi khuôn mặt, bộ áo diễm lệ đó, vẫn bỏng mắt.



Cô từ giường nhảy xuống, nửa cười nửa không cười nhìn hắn, “Liên Thừa tướng.”



“Điện hạ.”



“Xem ra ngươi phải gả vào cung rồi.”



Liên Trầm: “…”



Đối thoại mở đầu của họ, sao lại kỳ lạ như vậy?



“Yên tâm, ta nhất định sẽ dùng kiệu lớn tám người khiêng, đón chàng!” Khi Thời Sênh nói câu này hình như cắn chặt răng.



Ai bảo tên thiểu năng này tác quái!



“Điện hạ, người không có ý nguyện ngồi vững vị trí này, không cần uy hiếp vi thần như vậy.” Một người có dã tâm, sẽ không tuỳ ý vứt tấu sớ như thế.