Boss, xin anh ngừng tay!
Chương 1 :
Ngày đăng: 01:30 27/06/20
A Mỹ làm ở vị trí thư ký giám đốc nhân sự này một tuần rồi, công việc của cô tương đối vừa phải. Công việc hầu như đơn giản, không yêu cầu kĩ năng cao nhưng khối lượng nhiều, phải thật chăm chỉ và siêng năng mới được ra về đúng giờ.
Một tuần nay cô chưa phải đi tiếp khách cùng sếp, nghe thư ký cũ đã nghỉ thai sản nói sếp không dẫn theo thư ký các cô đi bàn công việc sau giờ làm, lại càng không cùng tham gia tiệc tùng gì đó.
Sếp có vẻ ngoài khó dò, tuy chưa nổi giận lần nào, cư xử luôn đúng mực nhưng A Mỹ luôn cảm thấy sếp thật khó gần, nên làm đúng bổn phận thì tốt hơn. 5 giờ 40, còn 20 phút nữa thì tan tầm, vừa kịp để người cuối cùng phòng vấn. A Mỹ mỉm cười với cô gái đang thấp thỏm ngồi ở phòng chờ, dẫn cô đến phòng sếp. Căn phòng đóng cửa kín mít, ngòai cửa có tấm biển mạ vàng ghi chữ "Giám đốc nhân sự - Cố Minh". A Mỹ gõ cửa hai tiếng chuẩn mực, thấp giọng:
"Giám đốc Cố, người phỏng vấn cuối cùng hôm nay đã đến".
" Mời vào!"
Trong phòng phát ra tiếng đàn ông nam tính, lạnh lùng chuyên nghiệp.
A Mỹ mở cửa, lịch sự giữ cửa cho cô gái kế bên, giới thiệu với sếp :
"Cô Đỗ An Tịnh, người phỏng vấn hôm nay".
"Cảm ơn cô. Cô tan ca được rồi!".
A Mỹ thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng khép cửa, ra ngòai thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về. Đỗ An Tịnh đứng bất động ở cửa nín thở quan sát xung quanh. Căn phòng chừng 50 mét vuông sơn màu kem sáng sủa, nội thất màu gỗ đơn giản ấm áp cho thấy chủ nhân là người không khoa trương và vô cùng tinh tế. Trên bàn làm việc có vài khung hình được lật úp xuống, hẳn chủ nhân không muốn cho người khác chiêm ngưỡng.
Giọng nói mang theo tia lạnh lùng vang lên, vừa lịch thiệp giữ khoảng cách vừa phải với đối phương
"Cô ngồi đi!"
Cô nhẹ nhàng bước đến phía sofa đối diện ngồi xuống. Váy công sở bị kéo lên đến nửa đùi, lộ ra bắp đùi thon thả căng tròn dưới đôi tất da. Hôm nay Đỗ An Tịnh mặc áo váy công sở đơn giản, mái tóc kẹp hết ra sau gọn gàng, chân đi giày cao gót vừa phải, đúng tác phong chỉn chu khi xin việc.
Người trước mặt cô đang khẽ đánh giá ứng cử viên hôm nay. Cố Minh mặc âu phục cắt may khéo léo vừa khít, áo quần phẳng phiu, giày da bóng loáng, ắt hẳn một người đàn ông độc thân khó mà tỉ mỉ chỉn chu đến được như vậy.
"Cô tự giới thiệu về bản thân mình đi".
Cố Minh lên tiếng trước, tay cầm bút tay cầm bảng đánh giá tỏ vẻ chăm chú nghe.
Cô hít một hơi sâu, giọng nói đều đều
"Tôi tên là Đỗ An Tịnh, năm nay 27 tuổi, tốt nghiệp đại học A đã 5 năm. Ngòai bằng đại học lọai tốt còn có chứng chỉ tiếng Anh và tiếng Nhật. Có kinh nghiệm làm việc ở phòng chăm sóc khách hàng của công ty X 4 năm..."
An Tịnh, cái tên tĩnh lặng ôn nhu như nước. Người này tốt nghiệp đã 5 năm nhưng làn da vẫn trắng nõn căng mịn, đôi mắt tuy một mí nhưng to tròn, ánh nhìn lưu luyến như có sóng tình bên trong. Dáng vẻ không quá gầy như những cô gái hiện nay, lại đầy đặn quyến rũ trong từng hơi thở. Sau một loạt các câu hỏi quen thuộc nhàm chán.
Cố Minh đặt bút xuống tiến đến ghế đối diện ngồi cạnh Đỗ An Tịnh.
"Đỗ tiểu thư, cô cũng biết nhân tài dạo gần đây nhiều như nấm sau mưa. Z thị của chúng tôi không thiếu người tài giỏi, nhìn qua cô cũng không tệ, chỉ tiếc là thiếu một chút. Có điều nếu như cô đồng ý, tôi sẽ cho cô thuận lợi qua..."
Bàn tay thon dài của hắn đặt lên đùi Đỗ An Tịnh dâm tà mơn trớn. Cô hít một ngụm khí lạnh, không ngờ thời buổi bây giờ đi phỏng vấn xin việc cũng gặp tình huống trắng trợn như vậy.
"Giám đốc Cố, thỉnh tự trọng! Nếu anh không dừng lại, tôi sẽ la lên".
Đỗ An Tịnh không muốn làm lớn chuyện, cô vẫn muốn công việc này.
"Vô ích thôi! Không nói đến bây giờ cả công ty đã tan ca, phòng của tôi cách âm rất tốt, cho dù cô có gào thét khản giọng cũng không ai biết đâu. Tốt nhất là cô hãy ngoan ngõan làm theo lời tôi đi!".
Bàn tay trên đùi cô dùng lực một chút xoa nắn bắp đùi, tiến sâu hơn vào trong váy. Tay còn lại cũng không yên, sỗ sàng chụp lên bầu vú tròn căng.
"Cô đừng giả bộ, đi xin việc mà cũng mặc áo bó sát như thế này. Tôi thấy nút áo ở đây sắp bung ra rồi."
Hắn mê muội nhào nặn bầu vú đẫy đà của Đỗ An Tịnh trong tay, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
"Giám đốc Cố xin ngừng tay!"
Cô hổn hển cầu xin, hay tay yếu ớt chống cự. Nhưng sức phụ nữ làm sao có thể chống lại tên đàn ông đang kỳ hưng thịnh. Nắm đấm nhỏ bé lại vô tình khiêu khích dục vọng của hắn. Cố Minh cởi nút áo, hai bầu vú trắng như tuyết nhảy ra, bên ngoài được bao bọc bởi áo ngực màu hồng ren nhã nhặn.
"Chậc chậc, màu hồng ngây thơ như vậy. Nhưng xem ra nó sắp hết có công dụng rồi!"
Một tuần nay cô chưa phải đi tiếp khách cùng sếp, nghe thư ký cũ đã nghỉ thai sản nói sếp không dẫn theo thư ký các cô đi bàn công việc sau giờ làm, lại càng không cùng tham gia tiệc tùng gì đó.
Sếp có vẻ ngoài khó dò, tuy chưa nổi giận lần nào, cư xử luôn đúng mực nhưng A Mỹ luôn cảm thấy sếp thật khó gần, nên làm đúng bổn phận thì tốt hơn. 5 giờ 40, còn 20 phút nữa thì tan tầm, vừa kịp để người cuối cùng phòng vấn. A Mỹ mỉm cười với cô gái đang thấp thỏm ngồi ở phòng chờ, dẫn cô đến phòng sếp. Căn phòng đóng cửa kín mít, ngòai cửa có tấm biển mạ vàng ghi chữ "Giám đốc nhân sự - Cố Minh". A Mỹ gõ cửa hai tiếng chuẩn mực, thấp giọng:
"Giám đốc Cố, người phỏng vấn cuối cùng hôm nay đã đến".
" Mời vào!"
Trong phòng phát ra tiếng đàn ông nam tính, lạnh lùng chuyên nghiệp.
A Mỹ mở cửa, lịch sự giữ cửa cho cô gái kế bên, giới thiệu với sếp :
"Cô Đỗ An Tịnh, người phỏng vấn hôm nay".
"Cảm ơn cô. Cô tan ca được rồi!".
A Mỹ thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng khép cửa, ra ngòai thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về. Đỗ An Tịnh đứng bất động ở cửa nín thở quan sát xung quanh. Căn phòng chừng 50 mét vuông sơn màu kem sáng sủa, nội thất màu gỗ đơn giản ấm áp cho thấy chủ nhân là người không khoa trương và vô cùng tinh tế. Trên bàn làm việc có vài khung hình được lật úp xuống, hẳn chủ nhân không muốn cho người khác chiêm ngưỡng.
Giọng nói mang theo tia lạnh lùng vang lên, vừa lịch thiệp giữ khoảng cách vừa phải với đối phương
"Cô ngồi đi!"
Cô nhẹ nhàng bước đến phía sofa đối diện ngồi xuống. Váy công sở bị kéo lên đến nửa đùi, lộ ra bắp đùi thon thả căng tròn dưới đôi tất da. Hôm nay Đỗ An Tịnh mặc áo váy công sở đơn giản, mái tóc kẹp hết ra sau gọn gàng, chân đi giày cao gót vừa phải, đúng tác phong chỉn chu khi xin việc.
Người trước mặt cô đang khẽ đánh giá ứng cử viên hôm nay. Cố Minh mặc âu phục cắt may khéo léo vừa khít, áo quần phẳng phiu, giày da bóng loáng, ắt hẳn một người đàn ông độc thân khó mà tỉ mỉ chỉn chu đến được như vậy.
"Cô tự giới thiệu về bản thân mình đi".
Cố Minh lên tiếng trước, tay cầm bút tay cầm bảng đánh giá tỏ vẻ chăm chú nghe.
Cô hít một hơi sâu, giọng nói đều đều
"Tôi tên là Đỗ An Tịnh, năm nay 27 tuổi, tốt nghiệp đại học A đã 5 năm. Ngòai bằng đại học lọai tốt còn có chứng chỉ tiếng Anh và tiếng Nhật. Có kinh nghiệm làm việc ở phòng chăm sóc khách hàng của công ty X 4 năm..."
An Tịnh, cái tên tĩnh lặng ôn nhu như nước. Người này tốt nghiệp đã 5 năm nhưng làn da vẫn trắng nõn căng mịn, đôi mắt tuy một mí nhưng to tròn, ánh nhìn lưu luyến như có sóng tình bên trong. Dáng vẻ không quá gầy như những cô gái hiện nay, lại đầy đặn quyến rũ trong từng hơi thở. Sau một loạt các câu hỏi quen thuộc nhàm chán.
Cố Minh đặt bút xuống tiến đến ghế đối diện ngồi cạnh Đỗ An Tịnh.
"Đỗ tiểu thư, cô cũng biết nhân tài dạo gần đây nhiều như nấm sau mưa. Z thị của chúng tôi không thiếu người tài giỏi, nhìn qua cô cũng không tệ, chỉ tiếc là thiếu một chút. Có điều nếu như cô đồng ý, tôi sẽ cho cô thuận lợi qua..."
Bàn tay thon dài của hắn đặt lên đùi Đỗ An Tịnh dâm tà mơn trớn. Cô hít một ngụm khí lạnh, không ngờ thời buổi bây giờ đi phỏng vấn xin việc cũng gặp tình huống trắng trợn như vậy.
"Giám đốc Cố, thỉnh tự trọng! Nếu anh không dừng lại, tôi sẽ la lên".
Đỗ An Tịnh không muốn làm lớn chuyện, cô vẫn muốn công việc này.
"Vô ích thôi! Không nói đến bây giờ cả công ty đã tan ca, phòng của tôi cách âm rất tốt, cho dù cô có gào thét khản giọng cũng không ai biết đâu. Tốt nhất là cô hãy ngoan ngõan làm theo lời tôi đi!".
Bàn tay trên đùi cô dùng lực một chút xoa nắn bắp đùi, tiến sâu hơn vào trong váy. Tay còn lại cũng không yên, sỗ sàng chụp lên bầu vú tròn căng.
"Cô đừng giả bộ, đi xin việc mà cũng mặc áo bó sát như thế này. Tôi thấy nút áo ở đây sắp bung ra rồi."
Hắn mê muội nhào nặn bầu vú đẫy đà của Đỗ An Tịnh trong tay, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
"Giám đốc Cố xin ngừng tay!"
Cô hổn hển cầu xin, hay tay yếu ớt chống cự. Nhưng sức phụ nữ làm sao có thể chống lại tên đàn ông đang kỳ hưng thịnh. Nắm đấm nhỏ bé lại vô tình khiêu khích dục vọng của hắn. Cố Minh cởi nút áo, hai bầu vú trắng như tuyết nhảy ra, bên ngoài được bao bọc bởi áo ngực màu hồng ren nhã nhặn.
"Chậc chậc, màu hồng ngây thơ như vậy. Nhưng xem ra nó sắp hết có công dụng rồi!"