Boss! Xin Đừng Nóng Nảy

Chương 21 : Tiếng pháp

Ngày đăng: 13:46 30/04/20


Editor: Du Bình.



Hơn 10 giờ ngày hôm sau, Thẩm Mộ được tiếng đàn dương cầm đánh thức, ánh mặt trời ấm áp truyền vào cửa sổ chiếu sáng gian phòng. Anh lẳng lặng nghe một khắc, buồn ngủ cùng mệt nhọc từ từ biến mất, thay thế bằng sự bình tĩnh sáng khoái.



Nghe được tiếng cửa mở, Phương Nho đóng nắp đàn đứng lên, nhìn phía hành lang. Thân ảnh Nguyên Triệt xuất hiện tại chỗ ngoặt, quả nhiên hắn là người tỉnh lại đầu tiên.



Nguyên Triệt đến bên Phương Nho, ôm chầm lấy cậu, nhẹ nhàng nói: “Sáng tốt lành!”



“Ừ! Sớm tốt lành!” Phương Nho đáp lại.



Hai người dựa vào nhau rất gần, những sợi tóc khẽ hòa vào nhau, ánh sáng ngoài cửa sổ ôm ấp họ, giống như một bức tranh tình cảm ngập tràn.



Thẩm Mộ đứng một bên chăm chú nhìn, sau đó quay người tránh đi. Eric làm biếng vặn thắt lưng đi theo anh, miệng thấp giọng thở than gì đó. Nghiêm Tử Thác vẫn như cũ không có biểu tình gì quá đặc biệt, liếc mắt một cái rồi đi luôn.



Ăn sáng xong, ba người không rề rà, đem tư liệu chỉnh lý rồi vội vàng cáo từ.



Trên xe, Eric nói với hai người kia: “Vận khí của Triệt thực không tồi! Nho rất hợp với cậu ta!”



Nghiêm Tử Thác “Ừ!” một tiếng.



Thẩm Mộ quay đầu nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ không cho ý kiến. Trong đầu anh tự nhiên hiện lên hình ảnh bọn họ sớm nay, có cảm giác tự nhiên, quen thuộc đến phù hợp làm trong nháy mắt anh kinh diễm không ít. Đây là anh đang hâm mộ sao?



Ngày kế tiếp, Nguyên Triệt vẫn bận rộn không ngừng. Nhưng khác với những ngày trước lao đầu vào làm việc, hiện giờ bất tri bất giác điều chỉnh trở lại cho hợp lý, thi thoảng sẽ đi ra bên ngoài hưởng thụ, còn đáp ứng không ít lời mời tiệc xã giao. Từ khi có Phương Nho bên cạnh, Nguyên Triệt từ từ buông lỏng bản thân, bắt đầu chủ động đi giao lưu nhiều hơn. Bề ngoài hắn xuất chúng, năng lực có thừa, trời sinh có được vẻ vương giả phong phạm được người ngoài ái mộ. Sau khi vượt qua được nhiều chướng ngại về tâm lý, hắn quang mang từ từ hiển lộ, hấp dẫn ánh mắt rất nhiều đối tượng.



Trong đó, có cả Phương Nho.



Mị lực của Nguyên Triệt không chỉ giới hạn ở vấn đề thương nghiệp, trên người hắn còn có đại khí khiến người khác khuất phục, tin tưởng. Không thể không nói, ông trời đúng là bất công! Trong ngàn người khổ sở, thì chắc chắn phải có được một người may mắn.




Phương Nho quơ quơ di động, le lưỡi: “Sao có thể? Khoảng cách quá xa, di động sao có thể ghi âm rõ ràng được? Tôi hù dọa hắn là chính!”



Hắn nhịn cười, rất muốn ôm lấy cậu, nhưng địa điểm không thích hợp nên đành đưa tay lên vai cậu vỗ vỗ.



Phương Nho lại nói: “Kỳ thật người Pháp phần lớn đều là thân sĩ, hôm nay không ngờ lại gặp được cực phẩm!”



Nguyên Triệt “Ừ!” một tiếng, ánh mắt lạnh như băng, trong lòng tính toán không thể nhẹ nhàng bỏ qua cho tên Pháp kia được.



Đứng xã giao thêm một lúc, Nguyên Triệt cáo biệt James, cùng Phương Nho về nhà.



“Không ngờ em nói tiếng Pháp tốt thế đấy!” Ngồi trên xe, Nguyên Triệt thuận miệng nói.



“Thầy dạy đàn của tôi là người Pháp, mặt khác tôi cũng muốn qua bên đó du học nên đã học được thời gian dài rồi!” Phương Nho nửa thật nửa giả trả lời. Thầy dạy đàn là người Pháp thì đúng, cậu cũng rất muốn đi du học, nhưng không phải là đàn dương cầm mà là tâm lý học!



“Đi du học?” Nguyên Triệt hỏi: “Em muốn thành nhạc công chuyên nghiệp sao?”



“Cũng không hẳn!” Phương Nho đáp: “Tôi rất thích đàn, tuy rằng không thể đạt đến trình độ nhạc công nhưng luôn hy vọng có được cơ hội tăng trưởng, kinh nghiệm.”



Nguyên Triệt trầm mặc, về đến nhà cũng không nói gì nữa.



Tắm xong, hắn lẳng lặng ngồi trên giường, nghĩ lại những lời cậu nói. Cậu muốn ra nước ngoài, chính hắn có thể để cho cậu đi được sao?  Đáp án hiển nhiên là không! Hắn không nguyện ý cho cậu đi, đừng nói là xuất ngoại, chỉ cần bước một chân ra khỏi tầm kiểm soát của hắn cũng không được!



Nguyên Triệt phiền não đập mạnh đầu xuống gối, lăn qua lăn lại. Lần đầu tiên hắn ý thức được Phương Nho không hoàn toàn thuộc về mình, cậu cũng có lý tưởng riêng. Nếu có một ngày cậu biến mất, thì hắn phải làm sao?



Đáng chết! Thật sự muốn áp em ấy! Khiến em ấy không được có ý định xấu xa kia! Hắn có nên hành động không?