Boss! Xin Đừng Nóng Nảy

Chương 30 : Minh chứng tình yêu

Ngày đăng: 13:46 30/04/20


Editor: Du Bình.



Ánh nắng sớm tràn vào căn phòng tối tăm, lôi Nguyên Triệt từ đau đớn tỉnh lại, liếc mắt một cái liền nhận ra một người đang ghé vào bên giường say ngủ.



“Phương Nho…” Hắn vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cậu, xúc cảm mềm mại mà ấp áp mang đến cho hắn cảm giác rất chân thật.



Em ấy, trở lại rồi…



Tầm mắt hắn dừng trên cổ tay cậu, những ngón tay đều nổi lên một mảng xanh tím.



Ánh mắt hắn hiện lên sự hối lỗi. Phương Nho chậm rãi ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn Nguyên Triệt, ôn nhu cười với hắn: “Anh tỉnh rồi?”



Vết thương nơi khóe miệng hơi nhói đau khiến cậu nhăn mặt.



Nguyên Triệt nhìn vết bầm tụ máu trên mặt Phương Nho, hồi tưởng lại những gì đã phát sinh hôm qua. Hắn rơi vào trạng thái nóng nảy, ý thức hỗn loạn, tựa như một con dã thú phát cuồng đâm trái, đâm phải. Xung quanh có nhiều người như vậy nhưng ai cũng sợ, tránh né hắn. Duy chỉ có mình Phương Nho một lần lại một lần thụ thương, rồi lại tiếp tục đến bên hắn, cho dù thương tích cứ chất chồng cũng không buông hắn ra.



Phương Nho… xin lỗi em… Và cảm ơn em…



“Đừng rời xa anh nữa…” Nguyên Triệt lần đầu tiên để lộ sự yếu ớt của mình.



“Ừ…” Cậu giữ chặt tay hắn, nhẹ nhàng miết miết: “Đáp ứng anh!”



“Thật?”



“Đúng vậy!”



“Em biết nó có ý nghĩa gì không?” Nguyên Triệt yên lặng nhìn cậu.



“Ý nghĩa gì cơ?” Phương Nho mỉm cười.



“Nghĩa là, em sẽ trở thành của anh, cùng anh sống một đời cho đến già!”



“… Ừ!”



Nguyên Triệt ôm lấy thắt lưng Phương Nho, tựa đầu chôn trong ngực cậu.



Phương Nho chịu đựng đau đớn trên thân thể, ôn nhu ôm lấy bờ vai hắn, khẽ vuốt lên mái tóc kia.



Hai người lẳng lặng mà hòa hợp cảm thụ hơi ấm của nhau.



Cửa phòng bệnh đột nhiên hé ra một chút, bác sĩ khẽ ló đầu vào, ra hiệu cho Phương Nho.



Cậu nói với hắn: “Nguyên Triệt, em ra ngoài một chút rồi sẽ trở lại!”



“Em muốn đi đâu?!”




“Lại đây! Anh giúp em ấm giường!”



“…” Phương Nho không lời gì để nói.



Khoảng thời gian ở bệnh  viện hơn một tháng, hắn bởi vì bị thương nên không thể áp dụng được mấy hành động gì gì kia, quả nhiên nhịn không nổi nữa rồi!



Vẻ mặt cậu chần chờ, tuy rằng quyết định cùng hắn ở một chỗ, nhưng đối với tính sự giữa hai người đàn ông vẫn sinh ra chút kháng cự.



Hắn không thúc giục, chỉ một mực chuyên chú nhìn cậu.



Cậu khẽ bình ổn nhịp tim, thong thả mà kiên định tới bên hắn.



Nguyên Triệt vươn tay đến, đem tay cậu đặt vào trong lòng bàn tay mình.



Hắn nắm chặt, đem cậu kéo vào ***g ngực, xoay người đè cậu xuống.



“Phương Nho! Em là của anh!” Hắn hôn cậu, nhiệt tình hút lấy lưỡi cậu.



“A…” Cậu để hai tay trước ngực hắn, cảm thụ độ ấm cùng nhịp tim đập. Khí tức bá đạo bao vây lấy, dẫn lối cậu vào nụ hôn triền miên nóng bỏng.



“Phương Nho… Phương Nho…”



“Em ở đây…”



“Anh yêu em…”



“…” Phương Nho hơi hơi sửng sốt.



“Anh yêu em…” Nguyên Triệt mãnh liệt động thân, tiến khát vọng vào sâu trong thân thể phía dưới.



“A…” Cậu cả người căng thẳng, không ngừng run rẩy.



“Anh yêu em… anh yêu em… anh yêu em…” Mỗi một câu tựa như một lời hát ru đằm thắm.



Ba từ kia, cùng với từng đợt khoái cảm như thủy triều ấm áp đánh úp tâm hồn cậu.



Phương Nho từ từ thả lỏng thân thể, phối hợp động tác với hắn, triệt để để hắn yêu thương…



Nguyên Triệt, em cũng… yêu anh…



——



Chó Ngao Tây Tạng – mười giồng chó quý và đắt nhất thế giới: