Boss! Xin Đừng Nóng Nảy

Chương 40 : Tình nhân

Ngày đăng: 13:47 30/04/20


Editor: Z.



“Nguyên Triệt, em có ở trong không?” Thanh âm của Nguyên Trạch lần thứ hai truyền tới.



“Nguyên Triệt! Mau chóng ra ngoài!” Phương Nho thấp giọng mắng.



“Anh chưa bắn…”



“Ai quản anh có bắn hay không?” Cậu cả giận.



Nguyên Triệt lì lợm bám bên trong.



Phương Nho cầm lấy tai hắn, xoay chín mươi độ.



“Ai nha!” Hắn phát ra tiếng tru thảm thiết như sói.



Hai phút sau, Nguyên Triệt âm trầm mở cửa để anh trai đi vào.



“Hai đứa làm gì vậy? Thật lâu mới mở cửa?” Tầm mắt anh quét một vòng, không nhìn thấy một thân ảnh khác, chắc người đang ở trong toilet.



“Vừa mới chơi pháo hoa.” Nguyên Triệt ngồi trên ghế salon, lấy ra một điếu thuốc châm lên, mặt không đổi sắc hỏi: “Tìm em có chuyện gì?”



“Anh muốn hỏi, vì cái gì lại xem vào chuyện của mụ đàn bà kia? Con trai bà ta gặp chuyện thì tự đi mà giải quyết, em quản làm gì?”



Hắn nhẹ nhàng phun ra một vòng khói, không nói gì.



Nguyên Trạch nói tiếp: “Anh nhớ rõ năm đó em hận bọn họ thấu xương, như thế nào sau khi mẹ qua đời em lại quan tâm?”



“Quan tâm?” Hắn cười lạnh: “Em không nhàn đâu!”



“Vậy rốt cuộc vì cái gì? Mấy năm gần đây em luôn thu thập cục diện rối rắm thay nhà đó!”



Nguyên Triệt thản nhiên: “Mấy năm trước em không nói, hiện tại lại càng không muốn nói.”



Ánh mắt anh trở nên phức tạp, nhìn hắn khó lý giả: “Em đối với họ đủ tốt, nhưng một câu cảm ơn cũng chẳng có, thậm chí còn nói em bụng dạ khó lường, ở trong tối thầm tính mưu. Bữa tối vừa nãy, Ninh San chính là có ý tứ kia!”



“Em biết rõ, việc này đừng nói nữa, đến đâu thì đến!”



“Em…” Nguyên Trạch lại muốn mở miệng, nhưng cửa toilet đột nhiên mở ra, Phương Nho đi ra ngoài.



“Buổi tối tốt lành, cậu cả!” Cậu hướng anh gật đầu.



Nguyên Trạch liếc mắt nhìn cậu, đứng lên nói: “Nguyên Triệt, nói vậy thôi, tự em nên suy nghĩ một chút, đừng bị liên lụy bới mấy người kia!”




Nguyên Trạch cười lạnh: “Anh đương nhiên sẽ không đụng vào cậu ta, nhưng cha thì khó nói đấy!”



“Tạm thời đừng nói cho ông biết!”



“Hừ!” Anh khinh miệt nói: “Biểu hiện của em rõ ràng như vậy, còn cần anh lắm miệng sao?”



“Em vốn tính không giấu diếm.” Hắn lạnh nhạt.



“Anh thật không hiểu, em như thế nào lại cùng một thằng đàn ông làm loạn?”



Nguyên Triệt không trả lời, bước qua anh hướng tới gian phòng của mình.



“Nguyên Triệt!” Anh hô lên: “Nếu chỉ là vui đùa thì anh không ý kiến, nhưng nếu muốn công khai quan hệ, anh là người đầu tiên phản đối!”



Cước bộ của hắn không chậm lại, lập tức đi vào phòng ngủ.



Quyết định của hắn, không ai có thể dao động.



Năm mới đến, Nguyên gia tiếp không biết bao nhiêu điện thoại cùng tiệc xã giao. Nhưng hiện tại nhà bọn họ xuất hành thực cẩn thận, chẳng những an bài cả vệ sĩ lẫn hắc bang bảo vệ, mà mọi chiếc xe được sử dụng đều phải kiểm tra kỹ.



Nguyên Tĩnh cũng bị ra lệnh không được đến các bữa tiệc cùng bạn học, mỗi ngày đi theo Ninh San đến tiệc của đám nhà giàu, đại loại cũng như các gặp nước, quả thực rất dễ chịu.



Người nhà họ Nguyên bên ngoài được bảo vệ cao cổng kín tường, bên trong cũng là chiêng trống rùm beng. Để có thể lôi được kẻ địch từ trong bóng tối ra ngoài, họ không tiếc mình sát sinh đại giới.



“Nguyên Triệt! Trước kia con hoài nghi không sai, kẻ âm thầm đem tới phiền toái cho chúng ta đúng là Lôi Tử Thường!” Ông Phong có chút mệt mỏi nói.



“Cha tính thế nào?”



“Mau chóng tìm ra hắn, cho hắn xoay chóng mặt!”



—-



[1]: Tiểu thuyết “Tiếng chim hót trong bụi mận gai” của nữ văn sĩ Colleen McCullough, ngay khi vừa xuất bản (1977) đã được dịch ra nhiều thứ tiếng và được xếp ngang hàng với tác phẩm văn học kinh điển “Cuốn theo chiều gió” (Theo: Wikipedia)



Tôm hùm:



Gà kho tiêu:



Beefsteak:



Gan ngỗng áp chảo: