Boss! Xin Đừng Nóng Nảy

Chương 42 : Thôi miên (nguyên triệt! đừng sợ!)

Ngày đăng: 13:47 30/04/20


Editor: Z.



“Vì cái gì muốn cho tiểu tử kia tham dự điều tra?” Nguyên Triệt tắm xong, một thân nhẹ nhàng khoan khoái ngồi trên ghế salon, nhìn Phương Nho đang tất bật trải giường chiếu, hỏi.



“Cậu ấy là anh trai của Tề Phi. Có cậu ấy tham gia có thể tránh người nhà bên kia gây trở ngại!” Phương Nho trả lời: “Em cảm giác tâm tình của cậu ta không được ổn định, chuyện gì xảy ra đều mơ hồ không rõ ràng, cậu ta sẽ lấy ý nghĩ của người ngoài cuộc để ghi hận với Nguyên Khê, thậm chí có thể gây ra một số hành vi kích động, sẽ không có lợi. Không bằng ngay từ đầu cho cậu ta cùng đi tìm đáp án.”



Nguyên Triệt chăm chú nhìn cậu thật lâu, người đàn ông này đôi khi sẽ biểu hiện ra suy nghĩ không phù hợp với độ tuổi, lại có thể nhanh nhạy nhìn thấu thâm tâm người khác. Người nào quen biết cậu đều sẽ dễ yêu quý ngay từ lần đầu tiên. Phương Nho không phải loại đàn ông ẻo lả tham tiền, cậu có tư tưởng cùng cá tính độc lập, ôn nhu nhưng không yếu đuối, thiện lương mà không mù quáng, săn sóc nhưng không nuông chiều. Có cậu ở bên cạnh, quả thực đúng là điều đúng đắn nhất mà hắn nhận được!



“Có thể không tranh cãi mà giải quyết được mâu thuẫn. Anh thấy như vậy không tốt sao?” Phương Nho xoay người, cười với hắn.



Nguyên Triệt giương môi: “Em thấy tốt liền tốt! Anh không ý kiến!”



Dù sao tiểu tử kia sẽ bị đuổi tới tổ điều tra, khẳng định không thể tái làm phiền hai người.



Phương Nho đến bên Nguyên Triệt, lấy khăn mặt đang vắt trên vai hắn xuống, giúp hắn lau khô tóc.



Nguyên Triệt thoải mái nhắm mắt, hưởng thụ sự vụ tận tình.



“Tóc anh dài ra không ít!” Phương Nho nhẹ kéo tóc mái, lại đưa tay sờ sờ cằm cậu: “Râu cũng thế, sờ đau cả tay!”



“Vậy giúp anh sửa đi!” Nguyên Triệt đem Phương Nho đặt lên người mình, cọ cọ cằm lên cổ cậu.



“Đau!” Cổ bị râu cọ đến phát đau, Phương Nho đẩy hắn ra, đứng dậy đến toilet lấy dụng cụ cạo râu.



“Em làm gì thế?” Hiện tại hắn chỉ muốn đẩy người nào ngã xuống cái giường to đùng mới sắm mà một phen.



Cậu không chú ý ánh mắt thâm trầm của người nào đó, ôm lấy cằm hắn, giúp hắn cạo bớt râu.



Toàn thân Nguyên Triệt thả lòng, không chuyển mắt mà nhìn chằm chằm Phương Nho đang chuyên tâm giúp đỡ, ánh mắt ôn nhu không thể giấu được.



Dao dạo theo đường cằm chậm rãi di chuyển, ngón tay mềm mại, thon dài nhẹ đi qua hàm dưới, hầu kết, giống như đang gạ tình, lộ ra vài phần mị hoặc.



Hầu kếu Nguyên Triệt giật giật, bụng dưới bắt đầu phát khẩn.



Phương Nho hình như có sở giác, tầm mắt nhìn xuống, chỉ thấy giữa hai chân người nào đó nhô lên một cái lều.



Mặt cậu nóng lên, trừng mắt liếc con sói nọ.



Nguyên Triệt không hề che dấu dục vọng, ôm lấy Phương Nho.



Thân thể cậu hơi cương cứng, cảm giác được vật kia đang đỉnh tại chỗ tư mật.



“Đừng quấy! Nếu không em sẽ phá nát mặt của anh đấy!” Phương Nho thấp giọng mắng.
“Anh có nhớ cha và anh trai không?”



“Nhớ! Anh muốn mẹ cùng nhau về nhà. Nhưng mẹ không đồng ý…”



“Vì sao? Bởi sự tồn tại của người phụ nữ kia?”



Nguyên Triệt trầm mặc, một lúc lâu không nói gì.



Cậu cũng dừng một chút, thay đổi cách hỏi: “Mẹ anh có tâm sự?”



“Ừ.”



“Bà có nói gì với anh không?”



Nguyên Triệt không nói.



Phương Nho cắn chặt răng, quyết định chạm vào vết sẹo.



“Nguyên Triệt, còn nhớ một lần cha anh phải vào bệnh viện không? Anh cùng mẹ đã về nước phải không?”



Đôi lông mày của hắn nhăn lại, cơ bắp căng lên.



Cậu một bên dùng phương pháp massage giúp hắn thả lỏng, kiên trì hỏi: “Vừa là anh khuyên bà về nước hay là quyết định của bà?”



“Mẹ quyết.”



Lời này không giống những lời ông Nguyên nói, cậu thắc mắc: “Vì sao lại trở về? Để thăm bệnh?”



“Để… ly hôn…”



“… Ly hôn? Mẹ không yêu cha sao?”



“Yêu.”



“Vậy tại sao lại muốn ly hôn? Do người phụ nữ kia?”



“Vì muốn tự do… cùng chuộc tội…”



Trên mặt hắn lộ ra biểu tình đau thương, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy biểu tình như vậy của hắn. Như thế nào cũng khiến cậu đau lòng, không hỏi tiếp được. Nhưng đây là cơ hội ngàn năm có một, cậu không muốn bỏ nửa chừng.



“Đừng sợ Nguyên Triệt! Hãy nói cho em biết tâm nguyện của mẹ. Vô luận là vui vẻ hay đau thương, em nguyện ý cùng anh chia sẻ!”