Boss! Xin Đừng Nóng Nảy

Chương 50 : Ác mộng (sự tình căn bản không phải như mọi người đã nói)

Ngày đăng: 13:47 30/04/20


“Ông ngoại! Con về rồi!” Phương Nho bỏ hành lý xuống, ôm lấy ông lão đang tưới hoa tại hoa viên.



“Tiểu Nho!” Ông vui vẻ: “Sao lại bất ngờ trở lại thế này?”



“Con nhớ ông mà!” Cậu làm nũng.



“Vào nhà rồi nói!” Ông lão kéo cậu vào trong nhà.



“Gần đây ông có khoẻ không?” Phương Nho bưng trà mình tự pha cho ông, quan tâm hỏi han.



“Rất tốt, ông chí ít còn khoẻ đến mấy chục năm nữa!” Ông ngoại vui sướng hỏi: “Còn con thì sao? Ở bên nước Z thế nào? Làm việc tốt chứ?”



“Vâng… cũng tàm tạm ạ…” Cậu hấp hé miệng, muốn nói rồi lại thôi.



“Sao thế? Gặp khó khăn à? Nói cho ông ngoại biết!” Ông ngoại hoà ái tươi cười khiến lòng cậu dâng lên sự lo lắng.



Cậu đột nhiên ôm lấy ông, nhẹ giọng nói: “Ông ngoại, con đang yêu một người…”



“Hả?” Ông vui mừng: “Là cô gái thế nào? Có cơ hội đưa cô ấy đến đây cho ông nhìn một chút, ông ngoại muốn lên chức cụ từ rất lâu rồi!”



“Không… không phải là nữ ạ…”



“Cái gì?” Ông ngoại tựa hồ không nghe rõ.



Phương Nho ngẩng đầu, nghiêm túc nói: “Con chính là yêu một người đàn ông!”



Ông lộ ra thần sắc giật mình, một lúc lâu không nói gì.



“Ông ngoại? Ông tức giận sao?” Cậu nhỏ giọng hỏi.



“Ông thế nào lại sinh khí?” Ông ngoại xoa đầu cậu, thở dài: “Chỉ cần con hạnh phúc, nam hay nữ ông sẽ đều không so đo…”



“Ông ngoại quả là người tốt nhất thế giới!!” Phương Nho bổ nhào vào người ông ngoại.



“Cậu ta… là ai? Đối với con tốt lắm sao?” Ông ngoại dò hỏi.



“Vâng, tốt lắm ạ!” Phương Nho cười nói: “Tuy tính tình bị chiều hư, lại quân phiệt, nhưng đối với con tốt lắm ạ!”



Ông ngoại nhìn thần sắc sáng lên của cháu trai khi nhắc tới người đàn ông kia, mọi điều lo lắng trong lòng đều được xoa dịu.




“Đứa trẻ này… tạm thời hãy quên lý thuyết đi… Để thầy giúp em…” Phổ Ân vuốt ve trán cậu.



“Thầy, con cảm ơn thầy.”



Ở chỗ thầy giáo hai giờ, Phương Nho mới về nhà.



Ông ngoại quan tâm hỏi: “Con thấy sao rồi?”



“Không có chuyện gì đâu ông ngoại! Con đã sớm không còn là trẻ con!” Phương Nho mỉm cười trấn an ông.



“Vậy là tốt rồi! Ông vừa nấu một nồi cháo, con có muốn ăn không?”



“Vâng ạ!” Cậu cười đáp ứng.



Ăn cháo với ông ngoại xong, Phương Nho về phòng tắn rửa rồi mệt mỏi ngã xuống giường.



“Ngủ một giấc là sẽ ổn!” Cậu chui vào chăn, điều chỉnh hô hấp, chậm rãi chìm vào giấc ngủ.



Đêm khuya, Phương Nho túm chặt chăn, sắc mặt trắng bệch, trán toát mồ hôi lạnh, giống như đang mơ thấy chuyện đáng sợ.



Mãnh liệt mở mắt, đối diện lới cậu là bức tường lạnh lẽo cùng tiếng hít thở nặng nề của cậu.



Cậu xoay người nằm nghiêng, đem chăn trùm lên đầu, thân thể run nhè nhẹ.



Đã lâu không gặp ác mộng, tình cảnh trong khiến cậu không thể ngủ ngon nổi. Hoá ra cậu không kiên cường như cậu vẫn nghĩ, chỉ bị kích thích một chút thôi cũng đã chịu không nổi.



Lúc này, thật muốn hắn ở bên, ôm cậu cũng được, làm cũng chẳng sao, miễn đừng để cậu bị ác mộng quấy nhiễu…



“Nguyên Triệt…” Đừng khiến em chờ quá lâu…



Vài ngày tiếp theo, Phương Nho lại nhận được bưu kiện như hôm đầu tiên. Bên trong đều là tư liệu liên quan, thậm chí còn có cả một video bắt chước lại thảm kịch đó, từ cách bày trí bố cục, cảnh tượng huyết án phát sinh cũng được tái hiện lại y hệt.



Càng về sau, Phương Nho càng không dám ký nhận bưu kiện, toàn bộ đều do ông ngoại xử lý. Cũng chính vì động thái này mà cậu bỏ qua quà mà Nguyên Triệt gửi tặng.



Tình huống không chuyển biến tốt đẹp, Phương Nho bắt đầu gặp ác mộng hàng đêm, tinh thần ngày càng sa sút. Ban ngày cậu vẫn tỏ ra như bình thường nhưng không thể che dấu sự mệt mỏi. Ông ngoại vừa lo vừa tức giận, hận không thể băm vằm tên ác độc kia thành thịt vụn, đáng tiếc lại không tìm ra manh mối.



Nửa tháng sau, Phương Nho rốt cuộc vì căng thẳng quá độ, mất ngủ liên tục phải nhập viện…