Bùa Thần

Chương 1 :

Ngày đăng: 02:39 22/04/20


Ngồi trước hiên một căn nhà trong con hẻm nhỏ và lầy lội tại Khánh Hội. Phu bưng chiếc hộp sắt, chờ đợi đã hơn một tiếng đồng hồ rồi. Trời còn mưa lâm râm, lành lạnh. Có lẽ không phải khí hậu lạnh vì bây giờ đang vào mùa hè. Không biết có phải cái hộp chàng đang ôm trong tay làm cho thân thể Phu cứ chốc chốc lại rùng mình hay không. Vì quả thực, nỗi thắc mắc và sợ hãi cứ ám ảnh chàng từ lúc cầm chiếc hộp sắt này tới giờ.



Đây chỉ là chiếc hộp đựng bánh Trung Thu bằng thiếc mỏng, nhưng hiện nay trong hộp đựng cái gì, chàng vẫn đoán không ra. Phu nhủ thầm:



- Không lý đây là bạc giả hay thuốc phiện. Không thể nào?



Nhưng dù cho là gì gì chăng nữa, Phu cũng phải chờ đợi ở đây cho tới khi Cư tới. Cư là một thằng nghiền như chàng, nhưng y lanh lẹ và mồmmép hơnPhunhiều.



Bất kể hạng người nào nó cũng quen được, mánh mung đủ thứ. Còn Phu chỉ trông vào ba đồng tiền của mấy ả chơi bời trong xóm này. Cứ tối tối, chàng lân la ra đầu hẻm bắt mối cho gái. Đã mấy năm nay, nhiều khách làng chơi đã biết mặt Phu, nên khi cần giải quyết sinh lý, chỉ việc tới đầu hẻm này là muốn loại gái nào chàng cũng tìm ra được cho khách ngay.



Chiều nay, Phu đang lang thang ở đầu hẻm như thường lệ. Đại ca Vinh đã tới đưa cho chàng chiếc hộp sắt và bảo bằng bất cứ giá nào cũng phải chờ thằng Cư ở đây trao cho nó chiếc hộp sắt này.



Đại ca Vinh là kẻ bán thuốc phiện, Phu đã thiếu anh ta hàng chục ngàn tiền mượn hít thuốc hàng ngày. Bởi vậy, Vinh bảo chàng làm gì Phu cũng không dám từ chối. Dù cho chiếc hộp sắt này có là bom nổ chậm, Phu cũng phải nhận chuyển giao cho bất cứ người nào mà Vinh nhờ chàng.



Phu đã thử lắc chiếc hộp nhiều lần. Có lúc nó lục cục như có một vật gì giống củ khoai. Có lúc chiếc hộp lại nhẹ tênh nhưchẳng có gì trong đó, rồi tự nhiên nhiều khi nó nặng như bao gạo. Có lẽ vì thếmà tự nhiên Phu thấy lạnh mình.



Trời mưa lù mù, mấy chiếc đèn đường tỏa ra một thứ ánh sáng yếu ớt nhưchỉ để dụ những con thiêu thân đâm đầu vô chết. Hôm nay Phu chưa bắt được mối nào cho em út, chàng bồn chồn ngồi co ro ôm chiếc hộp sắt chờ Cưtrong cái nơi tranh tối tranh sáng này. Thời gian lê đi từng bước, chậm chạp nhưmột bà già hết hơi. Nếu như không phải chờ Cư, chàng đã lẩn vô tiệm hút, ôm một em bé và làm vài ngao từ lâu rồi.



Phu nghĩ tới con Huệ vừa trốn nhà từ Nha Trang vô đây nhập làng chị em ta tuần trước. Con bé thân thể no tròn. Bộ ngực lúc nào cũng rung rinh như căng sữa.Cũng chỉ vì em nghiện thuốc mà bỏ chồng bỏ con, đi vào con đường bán thân nuôi miệng này.



Lẽ dĩ nhiên khi bước chân vô con hẻm này, Huệ phải trình díện chàng liền. Phu đã không bỏ lỡ cơ hội thử lửa ngay ngày đầu tiên khi Huệ tới tìm chàng. Cô nàng hít cũng vào tay khá, không thua gì Phu. Bàn tay thon thon ấy ve tròn viên thuốc, nhét vào dọc tẩu, hơ lên bàn đèn thật gọn. Chiếc miệng xinh xinh chụm lại, kê vô dọc tẩu hít một hơi dài tới bất tận, và rồi nàng nuốt chửng ngụm khói. Xong xuôi, chiêu một ly nưdc trà thực đậm, nhấp miếng kẹo đậu phộng rồi bật ra lim dim; Phu đã kéo căng cái thân hình núi lửa đó ra, cắn vô da thịt nàng tới rướm máu mà Huệ cũng chẳng coi vào đâu: Nàng còn dạng chân ra thực rộng, ưỡn hẳn mông lên theo bàn tay tàn bạo của Phu vầy vò.



- Anh Phu, ngồi co ro đây làm chi vậy. Vô nhà làm một ngao cho tỉnh đi. Mưa gió thế này em nghĩ không có khách nữa đâu, cũng tối rồi còn gì.



Phu ngước mắt nhìn lên, chàng vừa nghĩ tới Huệ thì nàng đã lân la ra đây tìm chàng rồi. Có lẽ trời mưa gió, không có khách, lại buồn vì nhớ nhà nên cô nàng tìm chàng rủ về kiếm vài hơi thuốc cho đỡ cô đơn. Phu mỉm cười nắm tay Huệ, kéo nàng ngồi xuống bên cạnh.



- Anh còn phải chờ thằng Cư để trao cái hộp này cho nó đã. Em ngồi đây với anh cho đỡ buồn.



Huệ vừa ngồi xuống sát cạnh Phu vừa nói:



- Thì anh để mai gặp anh ấy đưa không được sao, trời mưa gió thế này ngồi đây làm chi?



Phu lắc đầu nguầy nguậy:



- Ấy không được đâu em. Hộp này là của đại ca Vinh, nhờ trao cho thằng Cư. Anh ấy nói bằng bất cứ giá nào, cũng phải chờ nó ở đây cho tới khí trao được chiếc hộp này mới thôi.



Huệ tò mò hỏi:



- Chiếc hộp đựng cái gì mà quan trọng thế hở anh?



Phu nhún vai.



- Anh cũng không biết.



- Anh cho em coi thử được không?



Phu trao chiếc hộp cho Huệ, nói:



- Coi thôi nhé, đừng có tò mò mở ra là lãnh đủ với đại ca Vinh đó.



Huệ mỉm cười.



- Dạ, em coi sơ sơ bên ngoài thôi mà. Đồ của đại ca Vinh ai dám rớ vô chứ.



Huệ đỡ chiếc hộp từ tay Phu, nâng lên coi. Nàng ngạc nhiên, la lên:



- Ủa, là chiếc hộp không mà. Có gì đâu.



Vừa nói Huệ vừa cầm chiếc hộp lắc thực mạnh. Phu gật đầu:



- Ừ nó như vậy đó. Nhưng mà coi chừng, có lúc nó trở nên nặng như có vàng khối ở trong đó chứ không chơi đâu, em coi chừng rớt đó.



Huệ bật cười:



- Anh đừng có hù em chứ, làm như chiếc hộp này có ma không bằng.



Huệ vừa nói xong, bỗng chiếc hộp phát ra những tiếng lục cục và tay nàng nặng chĩu. Huệ hoảng hồn buông ra. Phu ngồi cạnh nhanh tay chụp được chiếc hộp sắt, chàng vẫn sợ Huệ ném chiếc hộp xuống đất, móp méo là chết với đại ca Vinh. Bởi vậy, khi Phu thấy nàng biến sắc mặt là biết ngay có chuyện rồi, vội vàng chụp lấy chiếc hộp, không để nó rơi xuống đất.



Mặt mày Huệ xanh rờn, la lên:



- Trời ơi, có con gì ở trong đó nè anh.



Phu cũng sờ sợ.



- Thì anh đã nói với em rồi mà. Cái hộp này không phải chứa thứ tầm thường đâu. Chẳng thế mà đại ca Vinh dặn đi dặn lại, phải cẩn thận mấy lần đó.




Vừa rồi nằm nghe mưa rơi, nhớ nhà, lại thiếu thuốc cả ngày. Huệ tìm ra đầu hẻm nói chuyện với Phu, mong gỡ gạc chút ít mua thuốc hít. Ai ngờ gặp vụ cái hộp sắt ma quái làm cả đám chạy bạtmạng, bán sống bán chết. Lúc ấy Huệ té lăn cù, đái cả ra quần. Nhưng rồi nàng cũng lết được về tới nhà. Tắm rửa sạch sẽ, làm ba hột cơm nguội, định cầm mấy ngàn của đại ca Vinh cho Phu hồi chiều, đi mua ít ngao thuốc về hít thì Vinh và mấy người đàn em thân tín cùng tới.



Huệ bám ngạy lấy anh trùm du đãng này, vì nàng biết rằng trong mình anh ta không có lúc nào thiếu thuốc Mà đúng như sự dự đoán của Huệ, Vinh đã lôi ra một gói lớn, phải tới mấy chục ngàn tiền thuốc chứ không phải ít. Sau khi biết Phu đã giao được chiếc hộp sắt cho người Cư giới thiệu. Vinh cao hứng bảo Huệ mang bàn đèn ra cho chàng và đàn em ngủ lại đây đêm nay hút thụốc.



Khỏi phải nói, cả Huệ và Phu cùng mừng rỡ. Phải nói đây là một ân huệ ít khi Vinh ban phát cho ai. Nhất là cái chòi lá nhỏ xíu này của Huệ mướn để tiếp khách thì làm sao có thể giữ chân Vinh được cơ chứ.



Ngay cả Phu, vừa rồi không vì hốt hoảng chạy thục mạng thì chàng cũng đã về nhà với con Tý chứ có đâu ghé qua cái chòi hôi hám này. Vậy mà tối nay Vinh lại muốn ngủ ở đây để hút thuốc thì quả đó là một sự hứng thú bất ngờ.



Huệ đã trổ hết nghề hầu hạ người đại ca này. Nàng nằm im tiêm thuốc cho Vinh mà không đòi hôi một chút gì. Hơn ai hết, Huệ biết các tay anh chị trong giới giang hồ, không bao giờ bạc đãi những đàn em ngoan ngoãn trung thành với họ.



Vinh gối đầu lên đùi Huệ để nàng nâng dọc tẩu vô tận miệng phì phò. Cứ mỗi ngụm khói, Huệ lại rót cho Vinh một chung trà nhỏ thực đậm. Cũng may, gói trà Chính Thái nàng mua hồi sáng còn nguyên nên có trà mới cho chàng. Vinh có vẻ thích thú với cách tiêm thuốc của Huệ lắm. Tay anh chị bự này khoan khoái thấy rõ. Cũng vì vậy mà anh ta thấy Huệ ngáp một lần là kêu đàn em lấy thuốc cho Huệ hút ngay.



Huệ nghe Vinh bảo đàn em lấy thuốc cho nàng hút mừng rỡ. Cám ơn Vinh rối rít. Nàng vo tròn viên thuốc, nhét vô dọc tẩu, vừa hơ lên ngọn đèn dầu lạc thì cánh cửa bị ai đạp bật tung và một đám người tràn vào nhà. Tiếng một người đàn bà thét lên giận dữ:



- Con đĩ ngựa, tao tốt với mày thế mà mày dám dụ anh Phu ngủ lại đây đêm nay hay sao. Để tao lấy thẹo mày xem còn dụ dỗ được ai nữa không.



Huệ hoảng hốt buông rơi chiếc dọctẩu xuống chiếu. Người vừa xông vô nhà là Tý, bồ của Phu bấy lâu nay. Cô nàng này nhà cao cửa rộng, hơi lớn tuổi và dưới trướng cũng có một số em út. Nàng cặp với Phu hùng cứ khu xóm này. Hôm Huệ phiêu bạt tới đây, chính Tý hướng dẫn nàng nhập làng chị em ta và để Phu huấn luyện cũng như bắt mối cho Huệ.



Trên tay Tý đang lăm lăm cây mã tấu sáng quắc. Cô nàngvừa nhàotớiđã dơthẳng cánh tay chém xuống. Huệ nhắm mắt lại, thét lên thảnh thốt. Nàng không ngờ lại bị người đàn bà này đánh ghen một cách bất ngờ và oan uổng như vậy.



Trong cơn sợ hãi cùng cực, Huệ nghe được cả tiếng thét đau đớn của mình. Nhưng khi mở mắt ra. Nàng bàng hoàng vì thấy Tý đứng đó nhưtrời trồng, mặt mày tái ngắt. Bàn tay trái ôm lấy tay mặt, máu me đầm đìa. Chiếc mã tấu đã rơi xuống chân tự hồi nào. Một lưỡi dao nhỏ, thực mỏng, ghim vô bàn tay của Tý, xuyên



qua lòng bàn tay, và lưỡi dao ló ra phía sau phản chiếu ánh đèn lấp lánh tới ghê rợn. Mày có thấy tao nằm đây không Tý?



- Đại ca!



Miệng Tý méo sẹo, thân thể run lập cập. Nàng nói được hai chữ "đại ca" rồi im bặt. Mấy cô gái theo sau Tý dạt ra, kêu lên thảnh thốt:



- Trời ơi, đại ca Vinh.



Lúc ấy Vinh mới từ từ đứng dậy, không khí chết chóc bao trùm căn phòng tới ngạt thở. Kể cả đàn em Vinh cũng im thim thíp, vì chúng biết Vinh đã giận dữ tới cực điểm. Bây giờ, bất cứ ai nhúc nhích, cũng có thể là mục tiêu của những lưỡi dao sắc như nước kia lao vô cổ dễ như chơi.



Sự thực không ai biết Vinh có bao nhiêu lưỡi dao như vậy dấu trong mình. Đã có lẩn chàng tung ra mười lưỡi dao trong một cuộc ẩu đả với nhóm phu bến tàu tới phá một tiệm hút trong xóm. Ai cũng tưởng là Vinh hết dao, nào ngờ khi chàng tuột từ trên mái nhà xuống, hai tay đã lại cầm hai lưỡi dao sáng ngời làm bọn phu bến tàu chạy dài, không bao giờ còn dám hó hé tới những chỗ làm ăn có Vinh đỡ đầu nữa.



Tài ném dao bách phát bách trúng của Vinh cũng không ai có thể tưởng tượng được. Vừa rồi chàng đang lim dim say thuốc khi Tý và đám em út đạp cửa tràn vào nhà. Không ai trông thấy Vinh nhúc nhíc. Nhưng một lưỡi dao đã ghim vào tay Tý, đánh rơi chiếc mã tấu to bản trên tay nàng.



Bây giờ Vinh đang từ từ tiến lại gần Tý. Đám em út sau lưng nàng mặt mày tái mét, mắt trắng dã, trợn tròn, họ sợ hãi tới cực điểm. Mọi người đang đợi cánh tay Vinh vung lên và một lưỡi dao cứa ngang qua cổ người đàn bà có máu ghen hoạn thư này. Vinh chỉ còn cách Tý chừng ba bước. Bỗng hai tay Tý buông xuôi, thân hình từ từ ngã xuống. Mọi người kinh ngạc, không ai hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng cũng không ai dám nhúc nhích, mặc dù Tý đã té xuống đất cái bịch, không còn cựa quậy nữa. Vinh nhìn xuống thân thể đẫy đà của người đàn bà vừa hùng hùng hổ hổ kéo em út tới. Mỉm cười, lắc đầu nói:



- Chúng mày khiêng nó về đi. Con nhỏ sợ quá sỉu đi thôi tao chưa có làm gì nó đâu. Thằng Phu về luôn, dạy vợ cho đàng hoàng. Lần sau tao không tha đứa nào đâu Đồ gà chết, làm tao mất hứng hết.



Bấy giờ mọi người mới nhốn nháo, kẻ bợ đầu, người ôm lưng Tý khênh ra ngoài. Vinh quay qua bảo đám đàn em theo chàng:



- Chúng mày cũng về đi, tối nay tao ngủ ở đây.



Khi chỉ còn lại một mình Vinh và Huệ. Bấy giờ nàng mới hết sợ. Từ trước tới giờ, Huệ chỉ được nghe người ta nói về yinh. Hôm nay nàng mới thực sự thấy tài xuất quỉ nhập thần của chàng và uy quyền khiếp đảm của tay anh chị chúa trùm này. Huệ thấy đây quả là cơ hội ngàn năm một thủa cho nàng mua chuộc tình cảm con người dân chơi này. Nàng làm bộ ôm lấy tay Vinh thỏ thẻ:



- Đại ca ơi, em sợ quá hà?



Vinh mỉm cười, vuốt tóc Huệ hỏi:



- Em sợ cái gì chứ?



Em sợ đại ca đó.



- Anh có làm gì em đâu.



Huệ ép sát thân thể vô mình Vinh, nhõng nhẽo:



- Anh dữ quá hà. Chị Tý ngang tàng như vậy mà anh chỉ nhìn một cái là xỉu rồi, anh có biết không?



Vinh cười ha hả, khoái chí. Từ trước tới gíờ chàng vẫn biết cái uy quyền của mình như the nào. Nhưng chưa ai nói được cho chàng nghe sự hiển hách của bản thân mình như những lời nói của Huệ vưa rồi. Vinh ớm lấy Huệ, nhấc bổng nàng lên, đè ngửa lên giường.



Chàng cúi sát mặt, nhìn vô mắt nàng, hỏi:



- Anh nhìn em xem có xỉu đi như con Tý không? Huệ vòng tay ôm chặt lấy Vinh, ghì thực mạnh thân thể của chàng xuống, nàng dấu mặt sau lưng chàng, ré lên nho nhỏ:



- Em không chịu đâu.



Thân thể nàng lúc lắc và quần áo bung ra để da thịt quện lấy thân thể Vinh. Huệ đã nghe thấy hơi thở của tay anh chị này phì phò, nàng lại càng tin chắc là đã tới lúc Vinh không thếnào dừng lại được. Bàn tay Huệ luồn xuống dưới. Vinh nhướn người lên để Huệ nới lỏng dây lưng và đạp chiếc quần của chàng xuống chân giường. Tiếng nàng thì thào bên tai Vinh thực ngọt ngào:



- Anh ơi... đừng để ai ăn hiếp em nhé anh.



Vinh không nói gì, người chàng đã tê đi trên tấm thân êm ái của người con gái đất Nha thành cát trắng