Bùa Thần

Chương 11 :

Ngày đăng: 02:39 22/04/20


Vì Sửu đứng dưới đất và Tình đứng trên giường nên khuôn mặt chàng vừa ngang đùi nàng. Những đường cong da thịt trắng mơn mởn trên đùi chạy dài tới bụng qua bờ lông đen mướt lại càng làm Sửu điên lên hơn nữa. Chàng từ từ đưa lưỡi mã tấu bên dưới chân Tình lên phía trên. ánh thép phản chiếungọn đènnéon xanh lè lấp lánh tới rợn người. Tình run lẩy bẩy cúi xuống nhìn lưỡi mã tấu đang tuốt dọc lên. Nếu cứ đà này, lưỡi mã tấu sẽ sẻ dọc thân thể nàng ra làm hai mảnh. Tình cúi hẳn người xuống, hai tay nàng chống vô đầu gối mình để đỡ cho thân thể khỏi chùng xuống hơn nữa.



Bộ ngực vĩ đại của nàng thòng xuống đong đưa trước mặt Sửa. Nước mắtTình dàn dụa, nàng không ngờ mình lại có thể chết một cách đau đớn như vậy được hay sao. Lưỡi mã tấu vẫn từ từ tuốt lên, sát đùi nàng, rồi đụng vô làn da non bên dưới bụng. Bỗng Sửu nói nho nhỏ như rít lên trong cuống họng.



- Bây giờ tao tuốt lên mộtphát là mầy rồi đời phải không con đàn bà khốn nạn này.



Sự sợ hãi đã lên tới cực điểm, khuôn mặt nnh như nhăn nhúm lại. Đứng trước bờ vực thẳm của cái chết trong gang tấc, bây giờ Tình mới thấy tiếc rẻ những ngày sống phung phí vô ý nghĩa của cuộc đời. Thời gian nhưngưng đọng, im lìm và kéo dài ra trong không khí chết chóc thảm thương. Tiếng những con muỗi vo ve nghe thực rõ trong đêm khuya. Hai tay Sửu vẫn nắm chặt cán mã tấu, mắt mở trừng trừng nhìn vô khoảng da thịt kín đáo nhất của Tình đang nàm sát lưỡi mã tấu.



- Sao, có thích không?



Tiếng nói bất thần của Sửu làm Tình giật bắn mình, tưởng như lưỡi mã tấu vừa cắt vô da thịt nàng.



- Em... lạy anh. Xin tha mạng, em xin làm thân trâu ngựa cho anh hết kiếp cũng vui lòng, xin anhthương tình, em lạy anh.



- Mày nói được mà làm có được không?



- Dạ... được... xin anh tha mạng, anh muốn gì em cũng xin làm theo lời anh, con kiến nó còn muốn sống, há gì con người. Anh sai bảo gì em cũng làm. Xin anh tha mạng. Vậy thì được rồi, mày hãy khép chân lại. Kẹp chặt cái mã tấu này. Để nó rơi xuống giường là tao tuốt nó lên tới cổ mày đó nghe chưa.



Tình vừa sợ vừa mừng, nàng thấy đã có chút hy vọng sống còn nên vội vàng co chân lại, kẹp chặt chiếc mã tấu giữa hai đùi. Đứng thẳng trên giường. Mồ hôi ra ướt hết mình mẩy từ hồi nào không hay. Sửu từ từ buông tay ra khỏi cán mã tấu, gật gù, nói:



- Tốt, tốt lắm... cứ giữ chặt như vậy. Nếu để cho cái mã tấu của tao rơi xuống là cái đầu mày cũng rơi theo đó.



Tình run rẩy nói:



- Dạ... dạ...



Sửu mỉm cười nói:



- Tại sao mày không nhân cơ hội này, chụp cây mã tấu lia cho tao một nhát hả.



Tình lắc đầu nguầy nguậy.



- Dạ... em không dám đâu.



Sửu có vẻ hài lòng với trò chơi của mình, cúi xuống nhặt chiếc áo của Lư dưới chân, xé ra từng miếng dài, cột chặt luôn hai chân Tình lại với nhau. Chàng leo lên giường cột dính luôn cây mã tấu vô háng Tình trong thế nàng đang kẹp chặt. Xong, chàng lại kéo hai tay Tình ra phía sau trói lại.



- Bây giờ em phải biết là anh kéo cây mã tấu ra lúc nào cũng xẻ thây em ra làm hai đó có biết không.



Tình không ngờ Sửu lại làm như vậy. Như thế này có khá gì hơn lúc nãy đâu. Có thể nói còn đi vào con đường tệ hại hơn nữa. Nàng chưa biết ưnh sao thì Sửuđã đứng bên cạnh xoay ngang đầu Tình hôn lên môi nàng một cách man dại. Niềm hy vọng sống còn lại nhen nhúm trong đầu Tình. Nàng há miệng, ngậm lấy môi Sửu vì biết rằng, chỉ còn thứ khí giới duy nhất này có thể khuất phục con người y mà thôi. Tình đã sử dụng tất cả những kinh nghiệm trong đời bằng bờ môi, chiếc lưỡi ngọt ngào của nàng với hy vọng làm mềm lòng kẻ đang nắm sinh mạng nàng trong tay.



Niềm hy vọng càng dâng cao khi Tình thấy thân thể Sửu cứng lên, bắt đầu cọ sát vô mình nàng. Tình cố ép mình vô Sửu, nàng không màng gì tới lưỡi mã tấu đang kẹp chặt trong đùi, da thịt bắt đầu đau rát vì sự nhúc nhích của mình.



Một lúc sau, hình như thấy đứng bên hông không được thoải mái lắm. Sửu nói:



- Để anh rút chiếc mã tấu này ra chịu không.



- Dạ... dạ.



Tình mới lỏng hai bắp đùi, buông thanh mã tấu ra. Sửu kéo nhẹ xuống và rút ra từ từ. Lưỡi thép lạnh ngắt di chuyển qua làn da làm nàng rùng mình, nhưng nỗi
Hùng Chột buông ly rượu, chụp cổ áo Hiền Què chửi thề:



- Đù mẹ, mày tính chơi tao hảl



Hiền Què vẫn cười hành hạch, dơ hai tay lên trời, nhìn Vinh nói như cầu cứu:



- Đại ca, đại ca coi kìa. Thằng Hùng Chột nó tính sơi tái em.



Mọi người cười ồ hả hê, vì ai cũng biết; với sức của Hiền Què làm sao Hùng Chột có thể đánh lại nó. Nếu không muốn nói y chỉ hất một cái là Hùng Chột bắn ra xa cả thước rồi.



Thầy Sô ngồi gần đó cũng vui lây với cái không khí ồn ào của đám du côn ngang ngược này. Mấy ngày nay, ông có dịp nhận định, họ là những người đáng thương hơn là đáng trách. Xã hội đã bất công, tạo lên cho lớp người này một cuộc sống hỗn loạn. Thầy Sô mỉm cười, nói:



- Mấy chú thích đánh lẫn nhau. Nhưng tôi lại chỉ thích đánh nhau với ma thôi. Không phải cái loại ma như thằng Sửu đội lốt đâu. Mà là ma thật tình từ cõi vô hình hiện về kìa.



Cúc ngồi cạnh thầy Sô, nhìn ông hỏi:



- Bộ thầy có đánh lộn với ma thật rồi hả?



Thầy Sô gật gù.



- Nói là đánh lộn thì cũng không đúng lắm. Vì chúng ở cõi vô hình, còn mình ở cõi hữu hình, làm sao đụng độ trực tiếp với nhau được.



- Vậy làm sao có thể đánh lộn với nó được?



- Sự thực thì nó đánh mình, chứ không phải mình đánh nó.



Lúc ấy Hùng Chột đã buông Hiền Què ra rồi, y nhìn thầy Sô nói:



- Đánh lộn như vậy đâu có được.



Hiền Què nhìn Hùng Chột cười hành hạch.



- Đánh không được thì chạy thôi.



Hùng Chột biết Hiền Què nói xỏ mình, vừa tính nổi đóa lên, bỗng thằng Hai Đen ở ngoài chạy ào vô la lớn:



- ** mẹ, cảnh sát vây kín nhà mình rồi.



Đám anh chị không ai bảo ai, chạy túa ra ngoài. Có tiếng súng nổ, tiếng la thét, tiếng chửi thề vang dậy. Thầy Sô xanh mặt, ông biết có rắc rối lớn rồi, vì không phải chỉ có súng của cảnh sát mà là súng của đám anh chị này cũng đã bắn trả lại nữa.



Ông vội vàng kéo Cúc chạy ra ngã sau, nhưng cũng không còn kịp nữa, có ánh đèn pha từ dưới lạch quét ngang. Cúc buông ông ra, chạy bật trở lại. Hình như cảnh sát đã vô tới nhà, nhiều dân anh chị đã bị bắt. Có tiếng mấy cô gái khóc lóc thực lớn. Ông thấy bóng vinh và Huệ lướt ra ngả nghĩa địa thực mau nên chạy theo liền.



Trời mưa thực lớn, cũng vì vậy mà cảnh sátbao vây và tiến tới sát nhà mà không ai hay. Thầy Sô bất kể tiếng đạn réo, mưa rơi, gió hú. Ông chạy thục mạng theo hướng Vinh về phía trước. Hình nhưdao bay trong tay chàng đã ném ra nhiều lần, vì thầy Sô đã vấp vào mộtchiếc thây ngã sấpxuống. ÔngbiếtngƯời bị thương là một nhân viên cảnh sát, vì trong bóng tối, ông mò thấy bộ đồng phục cảnh sát với nhiều hlly hiệu cài trên áo. Thầy Sô vùng dậy, cố chạy thực mau theo bén gót Vinh.



Chàng đã mở một con đường máu băng qua ngã nghĩa địa, biến vào bóng đêm mưa bão mịt mù. Chạy theo Vinh một lúc khá lâu, thầy Sô không còn nhìn thấy Vinh đâu nữa, đám cảnh sát cũng không rượt theo những kẻ đã thoát ra ngoài, họ còn bận bịu túm những người chậm chân kẹt trong nhà. Thầy Sô thở hổn hển, lết đi trong mưa gió lạnh buốt da trên những ngôi mộ hoang rờn rợn.



Bỗng ông nhìn thấy trước mặt một bóng đen cao lêu khêu. Cái bóng đen quen thuộc này đã làm ông lo lắng biết bao đêm ngày, nó từ từ tiến tới...