Bùa Yêu
Chương 13 : Bùa yêu
Ngày đăng: 19:00 19/04/20
Quay lại với Hồng Ngọc, theo lời Cô Đồng Linh thì ngay sau khi bỏ bùa cho Lý Thị Hoa, cô sẽ tới gặp bà ta để hoàn thành nốt bước trả thù cuối cùng. Sáng tinh mơ hôm sau, Hồng Ngọc có mặt tại nhà bà cúng, trông thái độ bình tĩnh của cô, bà ta trong bụng đã đoán được bảy phần, hỏi:
- Xong rồi? – Hồng Ngọc gật đầu – có vẻ như chuyện đó không làm khó được cô, đúng vậy, phải giữ cái tâm quyết tuyệt đó tới cùng!
- Nếu bà có cách nào nhanh gọn thì mau nói cho tôi biết, tôi thực sự không chịu nổi việc mỗi ngày phải nhìn thấy gã đàn ông đê tiện đó, bà có biết tôi đã phải kiềm chế như thế nào mới không đâm chết hắn, tôi nhẫn nhịn như vậy đủ rồi! – Hồng Ngọc nghiến răng nói, bàn tay siết chặt vào nhau, nhìn đâu cũng thấy thù hận ngút ngàn.
- Vậy sao? – Cô Đồng Linh ấy vậy mà lại dửng dưng, bà ta thong thả rót trà, tiếp – đâm chết hắn cũng là một cách, nhưng thử nghĩ xem hắn đã khiến cô chịu đau khổ như thế nào, không chỉ trong quá khứ mà còn cả hiện tại và tương lai sau này, cô đâu thể ngay lập tức quên được những chuyện tồi tệ đó, thế thì liệu một nhát dao có đủ để cô thỏa mãn không?
- Vậy bà muốn tôi phải làm sao? – Hồng Ngọc bất lực nhìn bà cúng.
- Giày vò hắn, khiến hắn phải chịu nỗi khổ tâm sâu sắc gấp trăm ngàn lần những gì cô từng trải qua, để hắn khắc cốt ghi tâm cho tới lúc chết – Cô Đồng Linh gằn từng tiếng trong miệng, ánh mắt âm độc đáp lại Hồng Ngọc – vì cô, chỉ một mình cô tồn tại trong thế giới của hắn, hủy hoại hắn từ bên trong.
Hồng Ngọc nhất thời không hiểu hết những lời bà cúng kia nói, nhưng cô cảm thấy sống lưng ớn lạnh, ngay tới chén trà trong tay cũng ánh lên sắc đỏ lạ thường, chợt nhận ra bầu không khí ở đây đã đổi khác, bên ngoài cửa sổ trắng xóa, không phải nắng mà giống như có tầng khói dày bao phủ, trong phòng đèn nến thắp tứ phía, ánh sáng hôn ám bao trùm mọi ngóc ngách, mùi thơm không rõ phảng phất, âm thanh rì rào trầm đục, từng giác quan trên người cô đều cảm nhận được sự bất thường ở đây, giống như bản thân vừa xa rời dương thế. Hồng Ngọc rùng mình nghĩ, đang trong lúc hoang mang, lại nghe thấy giọng Cô Đồng Linh đánh động:
- Tôi nói vậy chưa rõ ràng sao? Cô hận hắn như thế, ngày đêm tìm cách trả thù hắn, vậy mà tới cùng chỉ kết thúc bằng một nhát dao, đổi với hắn kết cục đó thực sự là quá nhẹ nhàng, đối với cô thì vĩnh viễn trong lòng không thể nguôi ngoai được. Nghe tôi, phải chịu đựng thêm chút thời gian, đổi lại cô muốn làm gì hắn cũng được, mạng hắn sẽ do cô toàn quyền định đoạt. Nào nào, uống trà đi cho ấm bụng.
Hồng Ngọc nhấp một ngụm, vị thanh ngọt của trà hòa cùng những lời đường mật rót vào lòng khiến cô thả lỏng suy nghĩ. Đợi cho đối phương tâm bình khí hòa rồi, Cô Đồng Linh mới nói tiếp:
- Tôi cũng quên chưa nhắc cô, combo này của tôi có một điều kiện đặc biệt, một khi cô đã đi được hai trên ba bước, bước cuối cùng cô không có quyền lựa chọn tiếp tục hoặc dừng lại. Nghĩa là, cô bắt buộc phải theo đến cùng.
- Nếu... nếu tôi không... - Hồng Ngọc run giọng hỏi.
- Ô kìa, đừng bàn lùi như vậy, để tôi nhắc lại cho cô biết, người mà cô hận nhất, người mà cô bất chấp tất cả để trả thù, hắn là Văn Phi, cô sắp đạt được mục đích của mình rồi, đúng ra phải cảm thấy vui mừng chứ!
Đúng! Văn Phi là kẻ đã đẩy cô vào con đường này, bước cuối cùng chính là xử lý hắn, cô không thể lưỡng lự, Hồng Ngọc rất nhanh liền xoay chuyển, cô quả quyết hỏi:
- Tôi sẽ làm! Những gì hắn gây ra cho tôi, tôi phải bắt hắn trả gấp trăm lần, khiến hắn sống không bằng chết, bà nói đi, tôi phải làm gì?
- Cô có biết một người khi nào thì lộ ra nhiều điểm yếu nhất không? – Cô Đồng Linh cười mỉm, bà ta đứng dậy đi đâu đó ra phía sau.
- Yếu điểm? - Hồng Ngọc khó nghĩ đáp – tôi không biết nữa.
- Là khi người ta yêu – bà ta quay lại bàn với một chiếc túi đỏ, tiếp – mở chiếc túi này ra xem bên trong có gì đi.
Hồng Ngọc cầm chiếc túi lên, cảm giác bên trong nhẹ bẫng, mở ra chỉ thấy có duy nhất một chiếc kim khâu, cô ngạc nhiên hỏi:
- Vậy tôi cũng có chuyện muốn nói với bố mẹ anh, để rồi xem!
Xe đến nơi, Hồng Ngọc lập tức bước xuống, hai người đi vào nhà, vừa nhìn thấy cô, mẹ hắn liền tỏ ra không vui, bà ta bóng gió nói:
- Cái ngữ con dâu nửa năm không thấy mặt, không đón rước thì đến chết nó cũng chả thèm sang.
- Mẹ gọi con đến đây có việc gì ạ? – Hồng Ngọc hỏi thẳng.
- Còn chuyện gì nữa, không đẻ được thì còn muốn bám lấy cái nhà này đến bao giờ, hay là muốn người ta lót lá dắt tay đem về? – mẹ chồng đay nghiến nói.
- Mẹ nói gì vậy? – Hồng Ngọc chưa kịp phản ứng thì Văn Phi đã lên tiếng – chuyện con cái còn về lâu về dài, con với Ngọc cưới nhau chưa được một năm, bọn con không vội, mẹ cũng đừng nhắc lại chuyện này nữa.
- Mày nghĩ mà xem, từ ngày nó về cái nhà này, gia đình mình có được yên ổn không, mày mà không sớm chấm dứt với nó đi, thì có ngày bố mày từ mặt mày con ạ - Mẹ chồng càng nói càng thậm tệ.
- Không có chuyện đó đâu, con... - Văn Phi chưa nói hết câu, Hồng Ngọc đã lập tức ngắt lời:
- Vậy ly dị đi! Chịu đựng như vậy cũng đủ rồi, không cần mẹ nói bọn con cũng sẽ ly dị! – cô đứng phắt dậy, giống như được giải tỏa khỏi những bức bối tích tụ trong lòng, cô nhìn mặt từng người trong gia đình đó, không muốn nghe thêm một lời nào từ họ nữa, Hồng Ngọc lập tức đi khỏi nhà.
Văn Phi đuổi theo nhưng cô đã lên taxi đi mất, hắn đến nơi vừa rồi đón cô cũng không gặp, đợi nửa tiếng hắn mới quyết định đến một nơi, chắc chắn sẽ gặp được cô ở đó. Xe rất nhanh dừng lại trước cửa nhà mẹ Hồng Ngọc, hắn bấm chuông, em trai cô ra gặp, nói cô không tới đây, bảo hắn về đi. Văn Phi không về, hắn chắc chắn cô ở bên trong, không cho hắn vào thì hắn sẽ ở ngoài này đợi. Hồng Ngọc thấy vậy cũng mặc, hai tiếng trôi qua, gần mười một giờ đêm vẫn thấy hắn đứng ngoài xe hút thuốc, muốn thành ma ám nhà cô luôn chắc, Hồng Ngọc nhịn không được, cô mở cửa bước đến trước mặt hắn, giơ tờ đơn ly hôn ra, nói:
- Đơn tôi đã viết rồi đây, anh muốn ký thì ký nhanh đi, xong rồi cút về!
Văn Phi không đọc, hắn thẳng tay xé lá đơn, trầm giọng nói:
- Em về cùng anh.
Hồng Ngọc nộ khí xung thiên, cô quắc mắt nhìn hắn, sau không nói gì thêm liền quay người đi vào, hắn lập tức giữ tay cô, cơ hội cuối cùng cũng đến, cô vung tay đánh chát một tiếng, Văn Phi không tránh mà trực tiếp hứng một cái tát từ Hồng Ngọc. Mẹ cô trong nhà đi tới, nhìn hai người thành ra như vậy thì can Hồng Ngọc, Văn Phi chào mẹ rồi nói:
- Con xin lỗi vì muộn rồi còn làm phiền mẹ, tối nay Ngọc ngủ lại với mẹ, sáng mai anh sẽ đến đón – dứt lời hắn lên xe rời đi.
Hồng Ngọc tự hỏi, hắn là yêu hay bị điên rồi, nếu hắn cảm thấy cô như vậy là vẫn còn quá dễ dãi thì tới đây cô nhất định sẽ ly dị hắn đến cùng, để xem hắn làm được gì, nên nhớ nhiêu đây vẫn chưa thấm vào đâu, cô còn muốn hắn chết hàng trăm lần nữa kia. Sớm hôm sau, Hồng Ngọc ra khỏi nhà, ngoài cửa cô liền thấy Văn Phi đứng đợi, không biết hắn ở đây từ lúc nào, nhưng không muốn đi cùng hắn, cô liền gọi taxi. Văn Phi cướp điện thoại của cô vứt vào trong xe hắn, cô đánh hắn, làm ầm ĩ cả con phố trong lúc sáng tinh mơ như vậy, cuối cùng mẹ phải khuyên cô theo hắn về rồi từ từ giải quyết. Nếu không vì sự xuất hiện của hắn làm ảnh hưởng đến hàng phố xung quanh, thì cô sẽ tiếp tục đánh chửi hắn đến chán thì thôi.
Trên đường về hai người chỉ im lặng, đến chung cư hắn nói sẽ đưa cô đi làm, Hồng Ngọc không đáp, chỉ lạnh lùng đi vào phòng, sau đó lạnh lùng đi ra ngoài, Văn Phi dù bị ruồng rẫy thế nào cũng cứ đi theo, nói không được thì hắn lôi kéo, miễn là cô không chống lại được hắn thì vẫn sẽ phải chịu đựng hắn. Chiều tối hôm sau khi kéo cô từ công ty về nhà, hắn mới để ý là đôi giày cô đi đã bị bung gót, nghĩ cô thích đôi giày đó Văn Phi liền tìm mua một đôi cùng kiểu dáng để vào tủ giày, đến lúc Hồng Ngọc mở tủ, thấy có đôi giày mới, cô lờ nó đi và lấy đôi giày cũ để đeo. Hắn thấy vậy cũng không nói gì, buổi tối liền dùng keo để dán gót giày lại, tới sáng Hồng Ngọc lấy giầy ra, cô nhìn nó giây lát, sau đó trực tiếp ném vào thùng rác. Nếu hắn nghĩ rằng cô có thể nhìn nhận hắn qua những hành động đó, vậy thì sai rồi, chỉ có nhìn hắn biến sắc khi cô vứt đôi giày vào thùng rác, chính cái vẻ mặt thất vọng ấy là thứ duy nhất cô muốn nhìn nhận, dù là một chút thương hại cô cũng tiếc rẻ với hắn, vậy mới thấy lòng người là thứ khó thay đổi nhường nào.
Trong khi Hồng Ngọc nghĩ làm sao để vũ nhục hắn dã man hơn, thì chỉ bằng thái độ lạnh nhạt, cô đã từng chút từng chút hành hạ tinh thần hắn, khiến cho hắn tự hỏi, tại sao bản thân lại yêu cô nhiều như vậy? Yêu đến mức không thể tự chủ được sinh mạng chính mình.